Chương 742: Chúng ta chỉ là người xa lạ

Mặc dù trong lòng còn chưa biết những ngày sau này sẽ xảy ra chuyện gì với Mặc Trì Úy, nhưng lúc này không nhìn thấy anh, Đường Tâm Nhan liền cảm thấy bất an, hoảng loạn.

“Cậu chủ đưa cậu chủ nhỏ đi dạo ở trong sân ạ.”

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đường Tâm Nhan, người giúp việc vội vàng nói.

Trong sân? Nghe được những lời này, cô lập tức chạy ra khỏi đại sảnh, lúc nhìn thấy cảnh Mặc Trì Úy nắm tay con trai đi dạo trong sân, Đường Tâm Nhan lập tức cảm thấy trong lòng mình ấm áp, một luồng ấm áp dày đặc chạy tới lướt qua trái tim cô.

“Mẹ… Mẹ mẹ” Bé trai nhìn thấy Đường Tâm Nhan lập tức gọi cô, tuy rằng âm thanh còn chưa rõ ràng nhưng cô lập tức hiểu ý cậu bé muốn mẹ ôm.

Đường Tâm Nhan ngay lập tức bước đến bên con trai, ôm con vào lòng và hôn lên má cậu bé.

“Em tỉnh rồi à?” Mặc Trì Úy nhẹ giọng hỏi, một tia sáng ban đêm chiếu xuống thân hình hai mẹ con, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ và gợi cảm cho Đường Tâm Nhan.

“Tôi… tôi ngủ nhiều rồi, cảm ơn anh đã trông con.”

Sau khi do dự, Đường Tâm Nhan mở đôi môi đỏ mọng, nhìn Mặc Trì Úy với vẻ mặt có phần xấu hổ. Nhìn người đàn ông đã che giấu rất nhiều chuyện của bản thân, nhưng anh lại một mình gánh chịu mọi đau đớn.

“Nó cũng là con trai anh, không phải sao?”

Mặc Trì Úy nhìn Đường Tâm Nhan khẽ nở nụ cười.

“Tôi… tôi đưa con đi ăn tối.” Không biết phải đối mặt với ánh mắt tràn ngập thâm tình của Mặc Trì Úy như thế nào, Đường Tâm Nhan ôm lấy con trai, lập tức xoay người bước vào đại sảnh.

Nhìn bóng lưng cô rời đi, Mặc Trì Úy bất lực thở dài.

Cô gái này, đến khi nào em mới có thể thực sự chấp nhận anh? Yêu anh giống như khi trước đây?

Đường Tâm Nhan ôm con trai bước vào phòng ăn, trên bàn bày đủ món ngon thịnh soạn, đầy đủ dinh dưỡng khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy hơi đói bụng.

Cô cẩn thận đặt con trai mình lên ghế con bên cạnh, sau đó mới cầm đồ ăn chuẩn bị cho cậu bé lên.

Ngay khi cô chuẩn bị cho con trai ăn tối, Mặc Trì Úy bước vào phòng ăn, đến bên cạnh cô.

“Để anh đút cho con, em ăn trước đi.” Biết Đường Tâm Nhan sau khi ngủ một giấc dài như vậy sẽ đói bụng, Mặc Trì Úy cầm lấy bát trong tay Đường Tâm Nhan, ngồi vào bên cạnh con trai.

Nhìn thấy Mặc Trì Úy rất cẩn thận, chu đáo đút cho con trai ăn, trên mặt Đường Tâm Nhan khẽ nở nụ cười.

Có thể là do cô đói bụng, hoặc có thể là do đầu bếp chuẩn bị bữa ăn rất ngon mà cô đã ăn rất nhiều, cuối cùng còn uống một bát súp gà với các nguyên liệu phong phú.

No quá đi.

Sau khi càn quét xong, khuôn mặt Đường Tâm Nhan nở một nụ cười dễ chịu, cô hài lòng dựa người vào ghế.

“Anh cũng ăn một chút đi?” Nhìn thấy Mặc Trì Úy đút con trai xong cứ không ngừng nhìn chằm chằm vào mình, Đường Tâm Nhan không biết phải làm sao để đối diện với ánh mắt ấy của anh.

“Được, anh ăn.”

Mặc Trì Úy cầm đũa lên, ăn không nhiều lắm, chỉ cắn vài miếng liền đặt đũa xuống.

“Thím Vương, cắt chút hoa quả cho cô chủ.”

Mặc Trì Úy dặn dò nói.

Cô chủ? Lúc người giúp việc gọi mình như vậy, lúc đầu Đường Tâm Nhan cũng không để ý lắm, nhưng bây giờ cô nghe rõ ràng Mặc Trì Úy cũng đang gọi mình như vậy, trong lòng cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

“Chúng ta… chúng ta đã ly hôn rồi.”

Đường Tâm Nhan nhẹ giọng nói, những lời này lập tức khiến bầu không khí trong phòng ăn trở nên rất kỳ quái.

Mặc Trì Úy cố ý không để ý đến nỗi đau trong lòng.

“Tâm Nhan, ly hôn cũng có thể tái hôn, sau khi biết tại sao anh ly hôn với em, em vẫn quyết định để chúng ta chia tách nhau ra à? Em định chọn cái cuộc sống gia đình không nguyên vẹn như vậy cho con trai sao?”

Mặc Trì Úy ngồi ở bên cạnh Đường Tâm Nhan, hai tay nhẹ đặt lên vai cô, đôi con ngươi đen sâu như biển cả khóa chặt trên người cô.

“Tôi …” Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi: “Xin lỗi, hiện tại tôi không thể cho anh câu trả lời, đã muộn rồi, tôi đưa con về phòng nghỉ ngơi.”

Nói xong, cô bế con trai rời khỏi phòng ăn ngay lập tức.

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan lại lảng tránh vấn đề, Mặc Trì Úy bất lực thở dài.

Anh vốn định đợi sau khi con trai ngủ say sẽ nói chuyện tử tế với cô, nhưng khi anh gõ cửa, Đường Tâm Nhan lại nói rằng cô muốn đi ngủ, có chuyện gì để ngày mai hẵng nói.

Mặc Trì Úy định đẩy cửa, nhưng phát hiện cửa đã bị khóa.

Cô gái ngốc này, em sợ anh như vậy sao?

Cánh cửa khóa chặt khiến lông mày của Mặc Trì Úy đan vào nhau.

Đường Tâm Nhan ở trong phòng cũng vô cùng căng thẳng, vẻ mặt căng thẳng nhìn cánh cửa đang đóng chặt, vì cô sợ, giây tiếp theo Mặc Trì Úy sẽ phá cửa đi vào.

Mãi cho đến khi bên tai vang lên tiếng bước chân càng ngày càng xa của anh, Đường Tâm Nhan mới thở phào nhẹ nhõm, anh cuối cùng cũng đi rồi.

Nhìn đôi bàn tay đang vào nhau vì căng thẳng, một nét chua xót thoáng qua trên khuôn mặt Đường Tâm Nhan.

Ông trời ơi, con phải làm gì đây? Lẽ nào vì muốn cho con trai một gia đình hoàn chỉnh mà con phải sống chung với anh ấy sao? Chúng con thực sự có thể thân mật như trước đây sao?

Trong lòng Đường Tâm Nhan đầy phức tạp.

Bởi vì suy nghĩ quá nhiều, nên một đêm này cô ngủ không yên ổn lắm, mãi đến khi trời sắp sáng cô mới từ từ nhắm mắt lại.

Vừa ngủ được không lâu lắm, Đường Tâm Nhan lại mở mắt ra, nhìn thấy con trai mình vẫn còn ngủ say, cô bước mới bước vào phòng tắm, sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, cô bước ra khỏi phòng.

“Cô chủ, cô tỉnh rồi ạ.”

Khi những người giúp việc bên ngoài nhìn thấy Đường Tâm Nhan, họ lập tức bước tới chào đón cô.

“Đừng gọi tôi là cô chủ, tôi và cậu chủ nhà mấy người đã ly hôn rồi, hiện tại hai người chúng tôi chỉ là… người xa lạ thôi.”

Đường Tâm Nhan không biết phải diễn tả mối quan hệ giữa cô với Mặc Trì Úy như thế nào, ba chữ cuối cùng kia, dường như sau khi do dự hồi lâu, cô mới bật ra được.

“Chuyện này…” Nghe được lời nói của Đường Tâm Nhan, người giúp việc có chút ngẩn ra, không biết nên gọi cô như thế nào.

“Gọi tôi là Tâm Nhan.”

Đường Tâm Nhan mỉm cười nói.

“Cô gái này, ở trong lòng em, anh chỉ là một người xa lạ thôi sao?” Mặc Trì Úy vừa bước ra khỏi phòng, tình cờ nghe thấy ba chữ này, trên khuôn mặt tuấn tú lập tức phủ một tầng băng giá.

“Tôi…” Đường Tâm Nhan không ngờ Mặc Trì Úy lại nghe được những lời này, nhất thời cô không biết nên giải thích như thế nào.

Những người giúp việc xung quanh nhìn thấy Mặc Trì Úy đi vào, lập tức xoay người rời đi.

Mặc Trì Úy trực tiếp đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan, bàn tay lớn khıêυ khí©h cằm nhỏ của cô.

“Nói cho anh biết, trong lòng em, anh chỉ là một người xa lạ thôi sao?”

Đối mặt với câu hỏi của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan khẽ cau mày, cô nhẹ nhàng đẩy bàn tay to lớn của anh ra.

“Lẽ nào… không phải như vậy sao?”