Chương 44: Ai có thể thấu được tổn thương trong tim cô

Khi xe cứu thương đến thì xe cảnh sát cũng đến.

Nhìn thấy xe cảnh sát, đồng tử Đường Tâm Nhan bỗng co rút lại một chút.

Trong lòng nổi lên một dự cảm không lành.

“Cô Đường, cô thuộc diện tình nghi có liên quan đến việc cố ý gϊếŧ người, mời cô cùng chúng tôi đến sở cảnh sát.”

Đường Tâm Nhan mím đôi môi đỏ mọng, ánh mắt lạnh lùng, “Mẹ chồng tôi tự ngã xuống cầu thang, tôi không hề đυ.ng vào bà ấy.”

“Đội trưởng Chu, Đường Tâm Nhân nói láo đấy, tôi chính mắt nhìn thấy cô ta đẩy mẹ của tôi!” Phó Tư Tịnh đứng ra, tức giận buộc tội Đường Tâm Nhan.

Đường Tâm Nhan cau mày, “Phó Tư Tịnh, cô đừng có nói dối trắng trợn như thế.”

Lúc này, bác sĩ và y tá mang theo cáng đi tới, từ lúc Hà Mỹ Quyên ngã xuống cầu thang Phó Tư Thần vẫn luôn ôm lấy bà, lúc này ngẩng đầu lên nhìn Phó Tư Tịnh với ánh mặt lạnh lùng, “Tội mưu sát không phải tội nhỏ, em đừng ăn nói lung tung!”

Phó Tư Tịnh thấy Phó Tư Thần không bênh vực mình, tức đến phát khóc, cô ta nhảy dựng lên, chỉ thẳng mặt Đường Tâm Nhan, “Cô ta hại anh bị cha đánh, lại khiến cho mẹ bị ngã cầu thang, anh à, cô ta cho anh ăn bùa mê thuốc lú rồi sao?”

Phó Tư Thần không hề bảo vệ Đường Tâm Nhan, chỉ là cảm thấy cô vẫn không có gan để mưu sát mẹ hắn.



“Chính là cô ta…” Hà Mỹ Quyên đang nằm trong vòng tay của Phó Tư Thần từ từ mở mắt, bà ta nhìn Đường Tâm Nhan rồi yếu ớt nói, “Chính cô ta đã đẩy tôi.”

Đường Tâm Nhìn vốn dĩ nhìn thấy Hà Mỹ Quyên ngã chảy máu đầu mà lo lắng cho bà ta, nhưng lúc này, cô lại cảm thấy quá mỉa mai và nực cười.

Hít một hơi thật sâu, Đường Tâm Nhan muốn biện hộ cho bản thân, Phó Tư Thần với đôi mắt đỏ ngầu sau khi bế Hà Mỹ Quyên lên cáng thì liền giơ bàn tay to tát cô một cái thật đau đớn.

Cơn đau rát nổi lên, lỗ tai ù ù trống rỗng, trong miệng hình như có mùi máu tươi.

Từ lúc quen biết Phó Tư Thần đến nay, đây là lần đầu tiên anh ta tát cô.

Nói thật, sự đau đớn trên gương mặt cũng không bằng sự thất vọng và lạnh lẽo đang lan tỏa khắp trái tim cô.

Phó Tư Thần sau khi đánh Đường Tâm Nhan thì lại thấy hối hận.

Anh thừa nhận, nghe được mẹ mình nói Đường Tâm Nhan đã đẩy bà, anh tức giận vô cùng mới đánh Đường Tâm Nhan một cái.

Anh mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt mơ hồ lạnh gía của Đường Tâm Nhan thì anh liền đông cứng lại.

Nhận cái tát này xong, e rằng cô lại càng hận anh hơn nữa!

Đường Tâm Nhan khép đôi mắt đã ửng đỏ, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, cố gắng không để lộ ra sự yếu đuối.



Cô càng vô năng bất lực thì nước mắt lại càng tuôn rơi tràn đầy gương mặt, Hà Mỹ Quyên và anh em Phó gia sẽ lại càng thỏa mãn hơn!

Trong mắt hắn, cô có lẽ chỉ là một con kiến nhỏ bé, thấp hèn.

Trước khi Đường Tâm Nhan bị cảnh sát đưa đi, cô đã nhìn thấy có dầu trên lòng bàn chân của Hà Mỹ Quyên.

Lại nghĩ đến cảnh tượng lúc trước bà ta mất thăng bằng mà ngã xuống cầu thang, Đường Tâm Nhan đột nhiên đã hiểu ra nguyên nhân.

Cô cắn môi, nói với cảnh sát, “Tôi có thể nói chuyện riêng với Phó Tư Thần một chút không?” Trong thâm tâm cô nhận thức rõ ràng rằng, cho dù cô có nói chuyện này với cảnh sát, nhưng nếu Phó gia không buông tha thì cô cũng không có cách nào thoát được.

Phó Tư Thần dẫn Đường Tâm Nhan đến khu vườn cạnh biệt thự, tâm tình phức tạp, “Cô còn gì muốn nói?”

“Tôi không đẩy mẹ anh, giày của bà ta có dầu, tôi nghi ngờ có người đã đổ dầu lên cầu thang, tôi hy vọng anh có thể điều tra rõ ràng chuyện này và trả lại sự trong sạch cho tôi!”

Nhìn Đường Tâm Nhan không nịnh nọt cũng không kiêu ngạo, đôi mắt nâu của Phó Tư Thần lóe lên vẻ thâm trầm, “Cô thật sự không đẩy mẹ tôi?”

“Không.”

“Được, vậy tôi sẽ điều tra rõ chuyện này.”