Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Trong phòng ngủ mờ tối, một chiếc đèn bàn nhỏ tỏa ra ánh sáng yếu ớt, nhưng có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô gái bị tìиɧ ɖu͙© làm mê mẩn, vết sẹo mờ bên má lúc cao trào biến thành phong cảnh hấp dẫn, sự tồn tại của nó khiến cô gái quen hầu hạ đàn ông trong phòng u tối, cô không muốn để người đàn ông nhìn thấy vết sẹo xấu xí của mình
“A….”
Cô gái cắn môi dưới, bị cú thúc cuối cùng kéo lại tinh thần, người đàn ông bất mãn nói: “Lúc anh muốn em, đừng phân tán!” Anh ta rất không thích cô gái như đi vào cõi thần tiên lúc mình muốn cô, như vậy khiến anh ta có cảm giác mình đang yêu một thể xác không có linh hồn.
“Em, em mệt!” Cô gái cắn môi nói, hôm nay từ Hongkong bay về, vừa về tới nhà đã bị người đàn ông đè lên giường, thử nghĩ xem bọn họ làm mấy tiếng rồi? Cô gái đau đớn, không đếm hết họ làm bao lâu rồi, tóm lại thể xác và tinh thần đều mệt mỏi chịu không nổi. Người đàn ông như gắn động cơ, càng làm càng có tinh thần, càng làm càng có tinh lực, thể lực phụ nữ và đàn ông vĩnh viễn chênh lệch cách xa nhau.
“Vậy anh ra, để em nghỉ ngơi cho khỏe, sao?” Người đàn ông thương cảm hôn lên vết sẹo trên má trái, cô gái tránh theo thói quen, nhưng bị bàn tay người đàn ông giữ chặt, cô gái cầu xin nói, “Đừng hôn chỗ đó….” Vết sạo đó có thể phẫu thuật chỉnh hình xóa đi, nhưng cô gái không muốn làm như vậy, cố gắng dùng phấn lót che phủ, đáng tiếc tẩy đi vết sẹo lại tồn tại như cũ, tồn tại sâu tận trong đáy lòng, không phai mờ.
….. Cả đời này cô nhớ rõ: Cô, Dạ Tử Đồng mất đi sắc đẹp, mất đi khả năng sinh con!
“Nó rất đẹp!”
“……”
Dạ Tử Đồng khϊếp sợ không ngậm được miệng, người đàn ông này rất ít khen người khác, đặc biệt là phụ nữ; cô nhớ khi mới tới Hongkong, bị anh ta đưa về nhà với lý do: Tôi cần một người vợ xấu xí! Vì vết sẹo trên má trái mà anh ta chọn mình, bỏ qua người vợ chưa cưới cực kỳ xinh đẹp, lại là ngôi sao đẳng cấp quốc tế. Cô không đoán ra người đàn ông này nghĩ gì, sau ba năm, có thể nghe được lời khen từ miệng người ăn nói thận trọng này, nói cô không kích động đó là gạt người, chí ít là nói dối, cô cũng cảm thấy hài lòng!
“Vừa rồi em không tập trung, còn như vậy nữa anh muốn em đến rạng sáng, đừng trách anh không thương tiếc.” Giọng điệu bất mãn nhưng đầy uy hϊếp, khiến cô gái không dám lơ là nữa, con ngươi nhuốm đầy tìиɧ ɖu͙©, nhìn qua thân thể cường tráng, trong nháy mắt cô gái bị vui sướиɠ tê dại bao phủ, sau đó rên nhẹ không ngừng, kí©h thí©ɧ người đàn ông nhanh chóng đâm vào rút ra.
“A a a… Đừng….”
Cô gái không theo kịp tốc độ của người đàn ông, giọng vỡ vụn cầu xin, người đàn ông nhìn qua gương mặt xem ra đã đau đớn lại khó nhịn, tốc độ cuồng dã càng nhanh hơn, mãi đến khi gậy sắt run rẩy, phun trào như dòng suối bắn thẳng vào trong cơ thể cô gái…..
Cao trào khiến toàn thân cô gái run rẩy, khuôn mặt vô cùng đỏ ửng, hít thở từng ngụm, người đàn ông không rút ra, đầu ngón tay chạm vào vết sẹo màu đỏ kia nói: “Chúng ta nên có em bé!” Có thể khiến người đàn ông mở miệng muốn đứa bé cũng không dễ dàng, cô gái là người đầu tiên, người đầu tiên khiến người đàn ông muốn có đứa bé. Bọn họ đã đăng ký kết hôn ba năm trước, nhưng vẫn chưa cử hành hôn lễ, người nhà họ Vân chỉ biết có sự tồn tại chưa cô, nhưng không biết cô là người vợ hợp pháp của người đàn ông này, chuyện hôn nhân này có thể duy trì đến bây giờ xem như là một kỳ tích, cô không ôm suy nghĩ cả đời, nhưng muốn đứa bé, đó là nỗi đau cả đời của cô gái….
“Không muốn?”
“Em….” Cô gái không biết từ chối thế nào, nếu như nói sự thật không thể sinh con cho anh ta biết, cô biết cuộc hôn nhân này không thể tiếp tục duy trì, cô cắn môi, cuối cùng nói: “Bay xong London, em sẽ cho anh đáp án!”
“Được!” Người đàn ông rút ra, sau đó ôm thân thể cô gái, như có như không trêu chọc, cánh môi khêu gợi hôn lưng trắng như tuyết, thân thể cô gái chấn động, du͙© vọиɠ của người đàn ông này khiến cô nhớ tới hình ảnh người đàn ông cao ngạo, vẻ mặt lạnh lùng, con mắt hơi tối sầm, thân thể cô lại không tự chủ run rẩy, co rúm lại; đã bao lâu rồi cô không nhớ tới chủ nhân của bóng dáng kia? Hình như từ sau đêm được người đàn ông này đưa về đến nay, ba năm rồi, rời chỗ đó đã ba năm rồi.
“Đêm mai theo anh dự một buổi tiệc.”
Cơ thể cô gái lại chấn động, cứng ngắc mở miệng nói: “Cùng tham dự tiệc rượu, yến hội với anh đã có thư ký, em….”
“Đó là em phải bay.” Năm chữ đánh gãy lý do của cô gái, không có bất cứ một người phụ nữ nào lại đẩy chồng mình ra ngoài, chỉ có cô! Ba năm nay, mỗi lần có tiệc rượu cô đều phải bay, chuyện này không phải trùng hợp mà là cố ý, cô sợ người đàn ông mất mặt, cho nên tình nguyện bay chứ không sợ chọc anh ta không hài lòng!
“Đừng kiếm cớ với anh, sau ngày em bay sẽ được nghỉ mấy ngày tiếp đó.” Người đàn ông đánh gãy lời nói đã đến bên miệng của cô gái, biết không cách nào trốn tránh nữa, cô gái gật đầu đồng ý.
Đã từng có một câu nói: Có một số việc đã qua thì hãy cho qua, nhưng lúc người đã cố gắng quên xuất hiện với thân phận đã kết hôn trong tầm mắt, lực đánh vào lòng không hề nhỏ. Đêm nay Dạ Tử Đồng đánh một lớp phấn lót dày cộm lên mặt, cố gắng che dấu vết sẹo kia, lễ phục dạ hội đêm nay chính là do người đàn ông kia tìm nhà thiết kế nổi tiếng đích thân may đo, cổ áo làm thành hình chữ V, lộ ra khe hở xinh đẹp, còn đường cong duyên dáng chọc người, bên hông còn thiết kế xẻ tà, lúc bước đi có thể nhìn thấy lờ mờ đôi đùi trắng như tuyết thon dài tuyệt đẹp. Ngoại trừ vết sẹo trên má trái, thật ra Dạ Tử Đồng là một mỹ nhân, nhưng bây giờ cách danh từ mỹ nhân quá xa, cô chỉ là một chú vịt con xấu xí, sẽ không thể biến thành thiên nga xinh đẹp được.
Cả buổi tiệc, từng ánh mắt nóng rực ném trên người cô, Dạ Tử Đồng không quen trốn trong ngực người đàn ông, muốn trốn chạy, ngàn vạn lần ý nghĩa chạy trốn xẹt qua trong đầu Dạ Tử Đồng, nhưng eo cô bị giữ chặt bởi đôi tay rắn chắc, sau đó thụ động bị dẫn đi trong buổi tiệc, cùng chào hỏi với mấy lão đại giả tạo trong giới buôn bán.
Sợ hãi như một vết tích khắc sâu trong lòng khiến Dạ Tử Đồng lạnh sống lưng, ánh mắt vô tình chạm vào hình ảnh làm cô không nhịn được lùi mấy bước, người đàn ông không vui nhíu chặt chân mày, nhìn theo ánh mắt vợ thoáng hiện nụ cười tà ác. Trong nháy mắt người đàn ông cong môi, hơi lấy sức dẫn theo vợ đi về phía trước, cách còn ba bước thân hình cao lớn của người đàn ông ngồi xổm xuống, ôm thân thể nhỏ bé chạy tới vào trong ngực, sau đó ôm lấy.
“Về Hongkong lúc nào?”
“Tối hôm qua!” Con mắt sắc lạnh ghim trên người cô gái trong ngực người đàn ông, nếu như thời gian có thể quay trở lại, Dạ Tử Đồng không muốn tham dự buổi tiếc này một phút nào, đáng tiếc đã muộn, “Sao không giới thiệu, bạn gái mới?”
“Tử Đồng, vợ tôi! Thiệu Trọng Thân, vợ cậu ấy Hạ Thần.” Người đàn ông giới thiệu vợ mình với Thiệu Trọng Thân trước, rồi mới giới thiệu đối phương cho vợ mình. Bọn họ vừa là bạn vừa là địch, trên thương trường là đối thủ mạnh, lần này Thiệu Trọng Thân từ Đài Châu về Hongkong, nói dễ nghe là nghỉ phép, thật ra là đầu tư vào lĩnh vực hàng không, công ty Thiệu thị dưới thủ đoạn sấm rền gió cuốn của Thiệu Trọng Thân rải khắp cả nước, đứng hàng thứ ba các tập đoàn công ty lớn!
Dạ Tử Đồng bắt tay với Hạ Thần, sau đó lúc nắm bàn tay kia hơi chần chừ, nhưng vẫn chạm một cái, nói với người đàn ông bên cạnh, “Em muốn đi toilet một chút.”
“Ừ!” Người đàn ông gật đầu, cuối cùng thả bàn tay bên hông vợ ra, không còn trói buộc Dạ Tử Đồng vội chạy trối chết trốn vào toilet, hai tay bốc nước lạnh buốt dội lên khuôn mặt tái nhợt bị phấn lót che phủ, phấn tiếp xúc với nước trong nháy mắt tan ra, trong gương lập tức phản chiếu một vết sẹo mờ, vết sẹo này làm cô quyết tâm rời xa người đàn ông kia, nào biết cô rời đi lại rơi vào một nhà tù khác!
Chúng ta nên có em bé!
Thiệu Trọng Thân, vợ cậu ấy Hạ Thần!
Lời người đàn ông nói một lần lại một lần quanh quẩn trong đầu, trong trái tim hung hăng quất một cái, khó chịu như bị thứ gì đó đập vào; tương lai người đàn ông không phải là của cô, còn cô cũng không phải là Dạ Tử Đồng ba năm trước đây, cô không xứng, hơn nữa cô đã kết hôn rồi, nhưng xem ra đối với cô cũng không tệ, hôn nhân bình thường, có thể là điều bây giờ Dạ Tử Đồng muốn.
Dạ Tử Đồng lấy hộp trang điểm từ trong túi xách ra, động tác khoan thai dặm lại phấn lót, nhìn mình trong gương, trong nháy mắt khuôn mặt giống như mang thêm một lớp mặt nạ, con ngươi mê ly, suy nghĩ phân tán hoàn toàn không phát hiện ra cửa toilet bị mở ra đóng lại, thậm chí còn bị khóa lại.
Thân hình cao lớn lạnh lùng còn chưa tới gần, thân thể Dạ Tử Đồng trong nháy mắt bị không khí lạnh lẽo bao trùm, ngón tay thon dài như có như không khẽ chạm vào da thịt trắng như tuyết. Dạ Tử Đồng cứng người lấy lại tinh thần, trong đầu hiện ra suy nghĩ trốn chạy, nhưng thân thể cô bị giam cầm giữa bồn rửa tay và người đàn ông, mỗi một lần hít thở đều có thể cảm nhận mùi vị trưởng thành trên thân thể người đàn ông phả ra, còn cả mùi vị hoảng sợ của cô. Ba năm, không có cách nào ngăn cản sự sợ hãi khiến cơ thể lạnh run, cô vĩnh viễn không quên thủ đoạn người đàn ông trừng phạt cô làm cô hoảng loạn thế nào….
Môi mỏng lạnh buốt phả lên tai cô gái, mυ"ŧ thỏa thích vuốt ve, cô gái muốn đưa tay ngăn cản nhưng không cách nào, hai tay cô không dùng sức được, chỉ có thể mặc người ta chém gϊếŧ. Trong gương người đàn ông lam tham, một tay giữ chặt cằm nhỏ bé xinh đẹp của cô gái, một tay dọc theo đường cong uyển chuyển từ dưới lên, dừng lại bên eo, rồi mò mẫm theo đường xẻ của bộ lễ phục đi vào phía trong, ngón tay cách qυầи ɭóŧ vuốt ve.
“Không….” Dạ Tử Đồng phun ra một âm tiết giống như kí©h thí©ɧ thần kinh cảm quan của người đàn ông, lực xoa nắn bắt đầu tăng nhanh, Dạ Tử Đồng cảm thấy nhục nhã muốn thét lên, nhưng lời nói đến bên miệng biến thành tiếng rêи ɾỉ đứt quãng. Giãy dụa thoát khỏi trói buộc lúc nãy giờ biến thành uốn éo, càng uốn éo càng khơi gợi du͙© vọиɠ mãnh liệt trong cơ thể người đàn ông, anh ta nở nụ cười tà mị, ngón tay thon dài từ nơi riêng tư lui ra, mang theo nước động tình.
Người đàn ông kia đưa tay lên, để cô thấy mình động tình trong gương, còn cả ngón tay mang theo bằng chứng cô động tình.
Dạ Tử Đồng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, sau khi chia tay không nhìn thấy hình ảnh dâʍ đãиɠ như thế này, trong lòng khóc ra máu, thân thể này sao còn da^ʍ tiện đến mức có phản ứng? Dạ Tử Đồng đau khổ nhắm mắt lại, tránh né đôi con ngươi lạnh lùng không bao giờ dịu dàng kia, “Liếʍ, liếʍ sạch nó!”
“Không….”
Dạ Tử Đồng sợ hãi lắc đầu, hai chân muốn lùi về sau, nhưng không có cách nào, tình hình cô bây giờ là không thể lùi được, trong lòng thầm hét: Diệu Thiên, cứu em!
Cửa phòng rửa tay bị khóa, người bên ngoài không vào được, người bên trong không ra được, cầu cứu trở thành hi vọng xa vời. Ngón tay người đàn ông di chuyển vài li, cho dù Dạ Tử Đồng nhắm mắt không nhìn thấy ngón tay ướŧ áŧ, nhưng cánh mũi lại dễ dàng cảm nhận hơi thở dâʍ đãиɠ thuộc về mình, cô kiềm chế không thở nhưng đáng tiếc, làm như vậy cũng đều phí công. Nếu như cô không liếʍ, người đàn ông hoàn toàn không bỏ qua cho cô. Dạ Tử Đồng khó khăn há miệng, ngón tay người đàn ông khều nhẹ đôi môi mềm mại, rồi cắm vào trong miệng cô gái, sờ lên lưỡi thơm tho.
Dạ Tử Đồng rất muốn nhả ngón tay ướŧ áŧ kia ra, nhưng ngón tay lại linh động ra vào có nhịp điệu trong miệng mình, tốc độ quấy đảo khiến cô có chút không chịu được vành mắt đỏ hoe, khóc thút thít cầu xin tha thứ, “Đừng, xin anh….”
“Liếʍ!” Người đàn ông lạnh lùng, một âm đơn phát ra, giọng điệu mệnh lệnh khiến Dạ Tử Đồng không cách nào phản kháng, hai tay trắng nõn đặt lên cổ tay của người đàn ông, cố gắng cản trở ngón tay ra vào. Một bàn tay nhãn rỗi của người đàn ông đột nhiên sờ lên bộ ngực đầy đặn của cô, cách lễ phục thô lỗ vuốt ve bóp nắn.
“A….”
Tiếng rên nhẹ từ trong miệng tràn ra, hổ thẹn, khuất nhục khiến Dạ Tử Đồng hận không nghẹn mà chết đi, ngón tay người đàn ông gảy gảy một chút, ướŧ áŧ đến mức này khiến anh ta cong môi cười tà ác, sau đó không quan tâm tới hoàn cảnh mà cắm vào, nhanh chóng đâm vào rút ra. Dạ Tử Đồng đè nén kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể, đồng thời dùng miệng cắn cổ tay không để mình rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ ra tiếng, người đàn ông không vui giật cổ tay trong miệng ra, lật ngược người cô, ép cô nhìn vào trong gương, để cô nhìn rõ dáng vẻ phóng đãng này của cô, còn cả bộ dạng cao trào sau khi anh ta đâm vào.
“Đừng…. A….”
Lúc Dạ Tử Đồng giãy dụa, người đàn ông vén bộ lễ phục lên đến bên eo, dùng sức xé rách qυầи ɭóŧ mỏng manh, rồi cắm vào bên trong, đột nhiên tiến vào khiến Dạ Tử Đồng cảm thấy xấu hổ a một tiếng, hai tay chống trên bàn rửa tay. Cô gái trong gương vô lực phản kháng, chịu đựng người đàn ông đùa giỡn, tư vị tuyệt vời cách ba năm vẫn mất hồn như cũ, khiến người đàn ông không cách nào kiềm chế, tốc độ rong ruổi không giảm ngược lại còn tăng lên!
Lộp bộp!
Hành lang toilet truyền đến tiếng bước chân, kèm theo tiếng gõ cửa, sau đó một giọng nói quen thuộc khiến Dạ Tử Đồng khóc lên, “Đồng, em ở đâu?”
Trong lòng Dạ Tử Đồng hò hét: Ở đây, em ở đây, Diệu Thiên, cứu em!
Dường như nghe được tiếng kêu cứu, Vân Diệu Thiên dùng chân đá vài cái, cửa vẫn bất động như trước, cuối cùng gọi nhân viên phục vụ cạy cửa ra. Dạ Tử Đồng như nhìn thấy vị cứu tinh, vội vàng xông vào ngực Vân Diệu Thiên, khóc thút thít rời đi, con ngươi sâu thẳm quét một vòng, lóe ánh sáng, sau đó dẫn vợ ra khỏi toilet rời khỏi buổi tiệc.
Toilet khôi phục yên tĩnh, khuôn mặt người đàn ông căng cứng, từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn mình trong gương, hai tay siết chặt thành quyền, Vân Diệu Thiên chết tiệt, phá hư chuyện tốt của anh ta!
Dường như người đàn ông đã quên mất một điều: Vân Diệu Thiên là chồng hợp pháp của Dạ Tử Đồng, muốn chạm vào vợ người ta cũng phải xem người ta có đồng ý hay không, anh ta làm như vậy đó là xâm phạm, mặc dù Dạ Tử Đồng sợ anh ta, nhưng có quyền tố cáo anh ta xâm phạm tìиɧ ɖu͙©, có điều phải xem cô có nguyện ý hay không!
Sau khi rời khỏi hiện trường buổi tiệc, suốt dọc đường Dạ Tử Đồng im lặng không lên tiếng, thân thể lạnh run rẩy, thỉnh thoảng thân thể còn phả ra mùi thơm cơ thể mê người, trên đường đi Vân Diệu Thiên còn đè nén, sau khi về đến nhà, Dạ Tử Đồng còn chưa kịp có phản ứng gì, lễ phục dạ hội trên người cô bị xé nát, nhìn từng mảnh vải rách tả tơi, luyến tiếc thở dài, lập tức miệng bị môi mỏng lạnh buốt phủ lên, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi cô, cô trốn, anh ta đuổi, cô tránh, anh ta tìm, tóm lại mỗi một chỗ trong miệng đều bị người đàn ông trước mặt liếʍ qua, cô phì phò thở hồng hồng từng ngụm. Đầu lưỡi Vân Diệu Thiên giống như mang theo ma lực, mỗi khi di chuyển Dạ Tử Đồng cong người lên giống như bị điện giật, mong muốn nhiều hơn, đồng thời cũng khát vọng được nhiều hơn, cơ thể này của cô, cho dù là Thiệu Trọng Thân hay là Vân Diệu Thiên, mỗi một chỗ đều vô cùng mẫn cảm!
“Rất ẩm ướt!”
“….”
Dạ Tử Đồng không dám nhìn khuôn mặt tuấn tú tà mị của chồng, tay vẫn giơ lên, cô không nhìn nhưng trong không khí mùi vị dâʍ đãиɠ quanh quẩn.
“Đến đây!”
Vân Diệu Thiên ngồi trên ghế salon như đế vương, Dạ Tử Đồng đi tới, cổ tay bị kéo không giữ được trọng tâm ngã nhào xuống l*иg ngực rắn chắc, ngón tay chạm vào l*иg ngực nóng bỏng khiến Dạ Tử Đồng đỏ mặt, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng xóa đi lớp phấn dày, dưới ánh đèn sáng ngời, vết sẹo không hề xấu xí lộ ra, cánh môi lạnh buốt hôn lên nó.
Dạ Tử Đồng hơi tránh né theo thói quen, má phải cô bị giam cầm, muốn tránh cũng không cách nào tránh được, chỉ có thể để mặc người đàn ông hôn lên vết sẹo của mình, dịu dàng khiến Dạ Tử Đồng sinh ra ảo giác, cô được Vân Diệu Thiên thương tiếc, quý trọng, nhưng cô còn lâu mới có thể cho anh thứ anh muốn – Đứa bé!
Dạ Tử Đồng đau khổ nhắm mắt lại, giọng khàn khàn, lẩm bẩm nói: “Thiên… Chúng ta ly hôn đi!”
Hôn, đột nhiên dừng lại!
Cằm nhỏ xinh lập tức bị một bàn tay nắm chặt, đôi mắt Vân Diệu Thiên hung dữ, nói: “Anh đối xử với em không tốt? Hay là vì chồng chưa cưới trước kia?”
“….”
Dạ Tử Đồng vô cùng hoảng sợ, anh biết rõ? Thì ra ngày nhặt cô về, anh ta tìm người điều tra lai lịch của cô, còn cô chẳng biết gì cả, tiệc rượu đêm nay anh ta đã tính toán? Dạ Tử Đồng không thể nào bình tâm suy nghĩ, nhưng biết cô yêu cầu ly hôn không phải vì gặp lại Thiệu Trọng Thân, mà là cô không thể cho anh ta một đứa bé!
“Sao vậy, tôi nói đúng?”
“Anh muốn nghĩ như thế, tùy anh!” Lúc này Dạ Tử Đồng lựa chọn không phủ nhận để Vân Diệu Thiên hiểu nhầm, ngày mốt cô phải bay, đã đến lúc rời khỏi Hongkong rồi, có thể gặp lại Thiệu Trọng Thân ở Hongkong, như vậy bọn họ có rất nhiều cơ hội dây dưa, cô không muốn. Năm đó cô phụ anh ta, bây giờ một lần nữa cô lại phụ người đàn ông trước mắt, để bọn họ đều ngộ nhận cô là một người phụ nữ thay lòng đổi dạ.
Khiến Dạ Tử Đồng đưa ra lựa chọn khó khoăn này, nguyên nhân lớn nhất là cô không thể nào ‘Mẹ quý nhờ con,’ Vân Diệu Thiên vẫn chưa công bố chuyện kết hôn với bên ngoài, dòng họ thúc giục, cô không cho người ta được, tội gì dây dưa không buông tha vị trí vợ cả. Anh cần một người phụ nữ bình thường có thể sinh con cho anh, người phụ nữ đó tuyệt đối không phải là cô!
Có đôi khi Dạ Tử Đồng lý trí đến khiến người ta hận nghiến răng nghiến lợi, lúc này đúng là Vân Diệu Thiên thực sự cảm nhận, anh ta rất muốn mổ thân thể này ra, nhìn xem bên trong có gì. Vân Diệu Thiên anh đã muốn kết hôn với cô, tất nhiên sẽ không đồng ý ly hôn, cho dù chồng chưa cưới trước kia có năng lực thế nào, Vân Diệu Thiên anh cũng không kém cỏi, tuyệt đối xứng đáng với Dạ Tử Đồng!
Bây giờ không phải là vấn đề xứng hay không xứng, hơi rối rắm là Dạ Tử Đồng cô không thể nào sinh con dưỡng cái cho người đàn ông của mình như người bình thường, một gia đình không có con cái vốn là gia đình không hoàn mỹ, cô rời đi là vì biết mình không thể liên lụy!
Hết nt1