Chương 25: Chuyện hai ba con không thể cứu vãn

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Tô Đậu khó nhịn được nữa, chủ động đưa tay cầm tay Thi Cảng Bác đi xuống phía dưới, ánh mắt mê ly phát ra cái nhìn đầy khát vọng, du͙© vọиɠ đã kiềm chế bấy lâu cuối cùng cũng đã tới điểm giới hạn. Lúc Thi Cảng Bác tách hai bắp đùi trắng như tuyết ra thì một tiếng chuông vang lên trong phòng ngủ, hoàn toàn phá vỡ cảnh xuân kiều diễm đó, đồng thời kéo lý trí Thi Cảng Bác trở lại.

Khuôn mặt trái xoan của Tô Đậu đỏ bừng, Thi Cảng Bác hôn nhẹ xuống môi cô, sau đó với tay cầm điện thoại ấn nút nghe máy, khi Thi Cảng Bác nghe máy, đầu dây bên kia nói: “Sao náo loạn chuyện lên rồi hả?” Tô Thần Tôn nhíu chặt chân mày, vẫn biết em họ rất quan trọng với anh em mình, nhưng lần này có chút quá khích, khiến cậu ấy và ông cụ Thi đoạn tuyệt quan hệ cha con.

“Như vậy không tốt?” Đối với chuyện đoạn tuyệt quan hệ cha con, Thi Cảng Bác không hề để trong lòng, ở trong ngôi nhà đó anh chỉ là một người ngoài, chính xác mà nói thì anh ngay cả người ngoài cũng không bằng!

Tô Thần Tôn nặng nề thở dài, nói tiếp: “Đã công bố cậu không phải là thành viên của nhà họ Thi rồi.”

“Không sao!” Nếu đã đoạn tuyệt quan hệ cha con thì anh cũng đã chuẩn bị tâm lý, cho nên vẫn hời hợt như cũ.

“Quan hệ cha con nhà cậu vốn đã bế tắc, như bây giờ càng khiến mối quan hệ đó cứng ngắc hơn, muốn cứu vãn cũng khó.” Tô Thần Tôn thở dài nhưng không thể làm gì, quan hệ giữa Thi Cảng Bác và ông cụ Thi không phải đơn giản muốn hàn gắn là có thể không còn khoảng cách, cho dù hàn gắn thì vẫn có chướng ngại trong đó. Tất nhiên hàn gắn cũng không được, không hàn gắn cũng không được, chỉ có vậy, muốn đứt thì đứt, không quan trọng, được rồi, không quan trọng!

“Người anh em, không cần phải nói!”

Tô Thần Tôn lại thở dài một lần nữa, qua mấy giây sau dời đề tài, hỏi: “Có cần mình giúp Đậu Đậu xin nghỉ thêm không?”

“Không cần, hai ngày nữa về rồi.” Thi Cảng Bác cúi đầu nhìn Tô Đậu trong ngực mình, khẽ cong môi nở nụ cười tràn đầy dấu vết hạnh phúc.

“Mau giúp Đậu Đậu chuyển trường khác đi, nếu ở lại Đài Châu, tớ sợ Thi Hạo Hạo thừa dịp cậu không ở bên cạnh giở trò gì đó, nước xa không cứu được lửa gần đâu.”

Tô Thần Tôn nói xong, Thi Cảng Bác im lặng mấy giây, dường như đã có quyết định, nói: “Mình quyết định trở về Đài Châu định cư.”

“Nghĩ kỹ quyết định này rồi?”

“Ừ!”

“Về cũng là chuyện tốt, nhân dịp này hàn gắn đi.” Tô Thần Tôn có tâm nguyện như vậy, ngược lại Thi Cảng Bác nhíu chặt mi tâm, không dễ dãi đáp lại. Nếu như tý sứt mẻ trong quan hệ cha con có thể hàn gắn được thì đã không còn là chuyện quan trọng, tóm lại, anh sẽ không trở về để bị làm nhục. Anh lặng lẽ không dựa vào ai, được rồi, trên đường đi lên thành công anh không dựa vào người nhà họ Thi, có được ngày hôm nay là vì anh có thực lực!

Tô Đậu vùi trong cổ Thi Cảng Bác, níu mặt anh xuống dùng khẩu ngữ hỏi thăm có phải anh họ cô không, Thi Cảng Bác mỉm cười gật đầu, Tô Đậu lại vùi mình trong ngực chú hai, chờ anh kết thúc câu chuyện.

Qua chừng mấy phút, cuối cùng Thi Cảng Bác cũng cúp máy, cong môi nhìn khuôn mặt bụ bẫm của Tô Đậu, hôn khẽ lên môi Tô Đậu và nói: “Hai ngày nữa, tôi trở về Đài Châu cùng em.”

“Vậy còn trở lại Paris không?” Tô Đậu vừa nghe trở về Đài Châu trong lòng rất vui, nhưng không quên hỏi Thi Cảng Bác còn về Paris hay không.

Nhìn khuôn mặt vừa mong đợi lại sợ thất vọng, Thi Cảng Bác trêu chọc Tô Đậu, chầm chầm nói: “Có lẽ…. Nửa năm sau!”

Có lẽ nửa năm sau… Lòng vui sướиɠ thể hiện lên mặt, Tô Đậu kích động, đè lên người Thi Cảng Bác, tạo thành tư thế mập mờ, mắt chim ưng rũ xuống, du͙© vọиɠ hồi phục trong nháy mắt. Một bàn tay thò lên một bên ngực Tô Đậu, sau đó chậm rãi xoa nắn, Tô Đậu bị từng cơn tê dại làm rối loạn đầu óc, nhưng vẫn đứt quãng mở miệng hỏi: “Chú hai…. Thật sự nửa năm tới… Đều ở Đài Châu….?”

Thi Cảng Bác cong môi không nói lời nào, bàn tay thô lỗ gạt áo Tô Đậu ra, trong nháy mắt đôi bồng đào lộ ra, sau đó anh ngậm một bên, hàm hồ nói: “Đúng!”

Hết chương 25