Biên soạn: Đức Uy
- --
"Hai người các con, có phải là đang âm thầm lui tới hay không?" Thần sắc Nhϊếp chủ mẫu đầy vẻ không vui.
"A... Không thể nào, Lăng Miểu chính là cô họ của chúng con..." Nhϊếp Linh Lung mặt đầy khϊếp sợ.
"Câm mồm! Có chuyện của ngươi sao, cơm đều không chặn nổi miệng của ngươi?" Nhϊếp Vô Danh lườm Nhϊếp Linh Lung một cái.
Sau đó, Nhϊếp Vô Danh có chút không vui đáp: "Con căn bản không hề cùng Lăng Miểu âm thầm lui tới, chúng con là quang minh chính đại lui tới! Còn nữa, mẹ, nếu hai người đều biết, lại còn đem Lăng Miểu đuổi đi, hai người có ý gì?"
"Có ý gì?"
Nhϊếp gia chủ cười lạnh một tiếng: "Nhϊếp Vô Danh, con còn có mặt mũi hỏi ta là có ý gì? Con không biết xấu hổ, nhưng Nhϊếp gia vẫn cần thể diện!"
"Làm sao con lại không biết xấu hổ?" Nhϊếp Vô Danh không phục.
"Lăng Miểu chính là cô họ con, hai người có bối phận như thế nào, quan hệ thế nào, lại còn cùng Lăng Miểu lui tới?" Nhϊếp chủ mẫu hơi có chút kích động.
"Mẹ, mẹ nói vậy không khỏi quá mâu thuẫn rồi! Mặc dù trên danh nghĩa Lăng Miểu là cô họ con, nhưng như đã nói qua, không có liên hệ máu mủ trực tiếp có được không. Lại nói tiếp, tổ tiên 18 đời của chúng ta và tổ tiên 18 đời của Lăng Miểu cũng không có liên hệ máu mủ gì, bất quá chỉ là xưng hô khách khí một chút mà thôi, cũng không phải là mẹ và cha không biết." Nhϊếp Vô Danh giải thích.
"Chúng ta biết, người bên ngoài biết không?" Nhϊếp gia chủ hỏi vặn.
"Con đại biểu cho ai? Con đại biểu chính là Nhϊếp gia, người khác đồn thổi chúng ta như thế nào cũng không sao. Nhưng mà nếu như bôi đen Nhϊếp gia, vậy tuyệt đối không được!" Nhϊếp chủ mẫu quát lên.
Nhϊếp Vô Danh nóng nảy, nhìn về phía Nhϊếp gia chủ: "Cha, cha nói, con của cha quan trọng hơn, hay cách nhìn của người ngoài quan trọng hơn?"
"Ta cảm thấy, mẹ con quan trọng nhất..." Nhϊếp gia chủ nói xong, yên lặng ăn cơm.
"Hơn nữa, Lăng Miểu không phải là người của Độc Lập Châu, chẳng lẽ con không hiểu được quy củ của Độc Lập Châu?" Nhϊếp chủ mẫu tiếp tục hỏi.
"Nực cười! Đây là chuyện của con, còn đến phiên những cái được gọi là quy củ của Độc Lập Châu làm ảnh hưởng sao?" Nhϊếp Vô Danh cười lạnh.
"Con quả thật là càn rỡ!" Nhϊếp chủ mẫu trong nháy mắt đứng dậy.
"Ngồi xuống... Em có chuyện gì từ từ nói, đừng kích động..." Nhϊếp gia chủ buông chén đũa xuống, nhìn về phía Nhϊếp chủ mẫu.
"Cha, mẹ! Không sai, Nhϊếp gia chúng ta ở bên trong tứ đại thế gia xếp số một, nhưng các người cũng không phải! Nếu như không có Nhϊếp Vô Danh này, các người lấy cái gì cùng Kỷ gia cạnh tranh? Kỷ gia có Kỷ Tu Nhiễm, nếu như không có con, còn muốn cùng Kỷ gia so hơn thua?"
"Chê cười, Kỷ Tu Nhiễm cũng là nể mặt em gái Vô Ưu của con! Con cho rằng là người ta sẽ thật sự thua bởi mình?" Nhϊếp chủ mẫu nói: "Tóm lại, ta và cha con, tuyệt đối không cho phép con tiếp tục tiếp xúc với Lăng Miểu! Đây cũng là vì tốt cho tương lai của con!"
Nhϊếp chủ mẫu vừa dứt tiếng, Nhϊếp Vô Danh đứng ở trước bàn ăn, trầm mặc.
Hồi lâu sau, khóe miệng Nhϊếp Vô Danh khẽ hé mở.
"Phải không... Tốt cho con..."
Một giây kế tiếp, Nhϊếp Vô Danh lật tung chiếc bàn lên.
Trong phút chốc, chén đũa rơi xuống đầy đất.
Hành động của Nhϊếp Vô Danh, khiến cho Nhϊếp chủ mẫu và gia chủ sợ hết hồn.
"Tiểu tử thúi, ngươi điên à!" Nhϊếp gia chủ quát lên.
Nhϊếp chủ mẫu ở một bên tức giận run bần bật.
"Cha, mẹ...!! Là các người quá ích kỷ..." Nhϊếp Vô Danh xoay người, cũng không quay đầu lại: "Các người không phải là vì con, cũng không phải là vì Nhϊếp gia... Thật ra thì, các người chẳng qua chỉ là vì chính bản thân mình! Bao gồm chuyện Vô Ưu... vì thỏa hiệp với ông ngoại, các người để cho ông ngoại mang Vô Ưu đi từ nhỏ, để cho Vô Ưu từ nhỏ không có cha mẹ làm bạn... Nhưng! Các người có khả năng lầm một chuyện... Con là Nhϊếp Vô Danh! Vận mệnh của mình, không đến phiên bất kỳ người nào định đoạt, dù có là cha của ông trời cũng vậy!"