Chương 96: Gϊếŧ Ba Đi!

Suốt quãng đường, trong xe vẫn im lặng đến đáng sợ, Khương Đạt cảm thấy hai cha con này rất kì lạ, nhưng vì điều gì thì hắn chẳng hiểu rõ.

Màn đêm dần xâm chiếm cả thành phố, từ trên tầng nhìn xuống ánh đèn mờ nhạt ngoài đường, trong lòng Dương Khiết Yên trống rỗng khó tả, nghĩ về những lời Dương Kiên nói với cô sáng nay, cô càng không hiểu hiện tại ông ấy muốn gì, nhưng cô có thể nhận ra từ sâu thẳm trong đôi mắt già dặn có một chút gì đó hối lỗi.

Lúc này điện thoại trên bàn reo lên, Dương Khiết Yên đi đến lấy điện thoại, nhìn dãy số điện thoại trong máy, thâm tâm nhẹ nhõm cong môi cười, nhấc máy, lại đi đến cửa sổ.

“Em nghe!”

[Nghe Khương Đạt nói lúc sáng em và Dương Kiên đi đến một ngôi trường?]

“Đúng vậy, ông ấy kể về những chuyện trước đây thôi!”

Im lặng vài giây, giọng nói ấm áp của Lâm Dục Thần vang vọng.

[Ừm! Dù ra sao em cũng đừng suy nghĩ nhiều mà nặng lòng, phải chú ý đến sức khỏe, có biết không?]

Mỉm cười nhìn ngoài trời đêm, Dương Khiết Yên đáp.

“Em biết rồi, anh cũng phải lo cho bản thân đấy!”

[Thật nhớ em chết đi mất!]

Giọng nói của anh mang một chút nhõng nhẽo vang bên tai cô khiến Dương Khiết Yên cười ra tiếng, cô biết chỉ đối với cô anh mới có bộ mặt này.

“Được rồi! Hai ngày nữa em sẽ về mà!”



_____________________

Một ngày thứ hai lại bắt đầu, vẫn như hôm qua, Dương Kiên gọi Dương Khiết Yên đi cùng ông đến một nơi. Nhìn ra phía ngoài cửa cô vẫn không hiểu ông ta mang mình đi đâu.

Một lúc lâu, xe chạy đến một con đường đá cũ kĩ, Dương Kiên bảo Khương Đạt dừng xe.

Khi xuống xe, Dương Khiết Yên thấy trước mặt cô là một đống hoang tàn, như là một ngôi nhà nhưng trắng đen lẫn lộn, cỏ dại um tùm mộc, vây bám xung quanh.

“Ông đưa tôi đến đây làm gì?”

Ánh mắt hỗn tạp nhìn nơi này, Dương Kiên đặt ba bó bông mình mua xuống đất, lấy ra mấy nén hương rồi dùng bật lửa đốt cháy, tiện thể trả lời câu hỏi của cô.

“Đây là Lam gia!”

Thâm tâm Dương Khiết Yên thoáng run rẩy sửng sờ.

“Nghĩa là…đây là nơi ông thiêu rụi cả gia đình của mẹ tôi?”

“Đúng vậy!”

Quỳ rập xuống đất, Dương Kiến dập đầu lại, cấm hương ba chỗ khác nhau, Dương Khiết Yên khinh thường cất lời.

“Dù ông có làm gì thì họ cũng chẳng tha thứ cho ông đâu!”



Tiếp tục đến ngày thứ ba, Dương Kiên lại dẫn cô đến một nơi, đây là một khu rừng rậm lớn, cơ hồ Dương Khiết Yên cảm nhận nơi này hơi quen thuộc,

Đi đến chỗ cần đến, ông ta dừng chân, Dương Khiết Yên càng thấy chỗ này rất đổi quen thuộc, chỉ là đầu óc cô nặng nề, quá khứ như chất chồng lên nhau.

Vô tình nhìn một khoảng trống dưới đất, hình ảnh đau thương chợt xẹt ngang qua, tầm mắt cô thấy được bóng dáng của mẹ mình, đầu bà liên tục túa máu, hướng ánh mắt về cô.

Dương Khiết Yên kinh hoảng hét lên một tiếng.

“Mẹ!”

Dương Kiên chứng kiến tất cả cảm xúc của con gái, ông lo lắng nắm vai cô lập tức bị đẩy ra.

Ánh mắt tràn đầy hận thù nhìn ông ta, cô to tiếng.

“Tránh xa tôi ra, đồ gϊếŧ người!”

Khương Đạt đỡ lấy người cô, hắn hỏi.

“Có sao không?”

Dương Khiết Yên lắc đầu ý bảo không có gì, lẳng lặng rơi nước mắt nhìn chỗ mẹ mình đỗ máu vào mấy chục năm trước, nỗi uất hận trong cô hiện lên rõ ràng.

Dương Kiên nhìn con gái lòng đau như cắt, ông cất lời.

“Tiểu Yên! Xin lỗi con, tất cả là tại ba!”

“Giờ ông xin lỗi thì có tác dụng gì? Mẹ của tôi có quay lại với tôi được không? Hả?”

Đau đớn hét lên, Dương Khiết Yên khụy gối xuống khóc tức tưởi, tuy lúc mẹ cô còn, cô rất bé nhưng trong trí nhớ vẫn nhớ được mang mác dáng vẻ của bà. Bà rất thương cô, bà còn nói nhìn cô lớn lên chính là hạnh phúc của bà, nhưng điều đơn giản như thế vẫn chẳng thể thực hiện được, tất cả là vì Dương Kiên.

Ông lấy từ trong túi ra một khẩu súng nhỏ, Khương Đạt nhận thấy nguy hiểm liền đẩy Dương Khiết Yên sau ra lưng mình.

“Ông muốn làm gì?”

Dương Kiên vẫn lạnh nhạt chẳng nhìn hắn ta, quan sát nét mặt sợ hãi của con gái.

“Tiểu Yên! cây súng này còn cầm lấy, hãi làm điều con muốn nhất!”

Đặt cậy súng vào lòng bàn tay cô, ông mỉm cười.

Bàn tay bé nhỏ của Dương Khiết Yên run rẩy.

“Ông…ý ông là gì?”

“Gϊếŧ ba đi!”

Dừng vài giây, Dương Kiên nhấn mạnh.

“Hệt như lúc ba sát hại mẹ con!”

Đôi chân cô mềm nhũn run rẩy, chút nữa đã ngã xuống, cũng may Khương Đạt đỡ kịp. Hắn biết cô rất kích động nhưng hắn không muốn nhiều chuyện xen vào việc của người khác.

Chần chờ một lúc cũng chẳng thấy Dương Khiết Yên có hành động gì, Dương Kiên nắm tay cô chỉa đầu sủng ngay giữa đầu mình.

“Con bắn đi, là ba hại con và mẹ con, ba xứng đáng bị như thế!”

Mi mắt run bần bật, Dương Khiết Yên sợ hãi, bàn tay run rẩy nhìn ông đang nhắm mắt chờ phát súng của cô.

Từng giây từng phút trôi qua, đến cuối cùng cô cũng chẳng làm được, quăng cây súng ra xa xoay đầu nói với Khương Đạt.

“Tôi mệt rồi, tôi muốn về với Dục Thần!”

Hắn không nói gì, chỉ gật đầu cùng cô đi khỏi nơi này.

Dương Kiên nhìn hình bóng con gái dần khuất rồi nhìn khẩu súng dưới đất, thâm tâm là một mớ hỗn độn. Ông ta biết Dương Khiết Yên rất hận mình nhưng cô chẳng nỡ nhẫn tâm gϊếŧ ông, vậy là trong lòng cô vẫn xem ông là ba mình sao?