Chương 26: Nghiện em chết đi mất

Trước mặt dì Chân toàn là một đám người lạ cầm trong tay túi lớn túi nhỏ đầy rẩy, chưa kịp định hình thì bà đã bị giọng nói lạnh lùng uy nghiêm quen thuộc ra lệnh.

"Dì dẫn bọn họ đi lên một căn phòng để đồ đi! Nhanh chóng sắp xếp lại tất cả!"

Dì Chân không kịp hiểu lời nói của Lâm Dục Thần, anh nhìn bà chau mày lại gọi một tiếng nữa.

"Dì Chân!"

"À dạ! Tôi biết rồi thưa ông chủ!"

Bà giật mình lập tức dẫn một đoàn người kéo nhau nườm nượp lên lầu.

"Thần!"

Dương Khiết Yên sáng ngời mắt nhìn anh, xa anh chỉ mới từ sáng đến giờ mà thật sự cô vô cùng nhớ.

"Bảo bối nhỏ!"

Ngay lập tức, Lâm Dục Thần đi đến phía cô đôi bàn tay to lớn nhấc bỗng cô lên rồi đặt lên đùi mình sủng nịnh.

Anh yêu thương hôn lên khắp khuôn mặt bé nhỏ của Dương Khiết Yên cất giọng nói trầm thấp.

"Bảo bối nhỏ! Ở nhà có nhớ anh không?"

Cô ấm ức đánh vào ngực anh chu môi nói.

"Yên nhớ anh lắm lắm luôn!"

Nghe cô nói, Lâm Dục Thần thỏa mãn cong môi giây sau liền thơm lên cái má trắng mịn kia liên tục.

"Xin lỗi bảo bối hôm qua anh không tốt!"

Dương Khiết Yên nghe đến đây mới nhớ ra, vốn dĩ cô là muốn không thèm đếm xỉa đến anh vì dáng vẻ cầm thú hôm qua đã làm cô không thể đi đứng bình thường được, vậy mà chẳng biết sau vừa gặp mặt anh đã hào hứng vui vẻ đến thế.

Cô hờn dỗi mím môi trách móc.

"Anh là đồ xấu xa, anh làm Yên không thể đi được luôn rồi, bắt đền anh đó!"

Lâm Dục Thần yêu chiều hôn một cái lên cái miệng nhỏ trách móc kia.



"Chả phải hôm qua anh đang nhận lấy sự đền bù của em sao? Sao giờ trách ngược lại anh rồi?"

Cô ngang bướng lắc cái đầu nhỏ không chịu khuất phục.

"Không biết đâu! Hôm qua anh làm Yên đau lắm, Yên bắt đền anh, bắt đền anh!"

Lâm Dục Thần bó tay với cô ngắt nhẹ lấy cái mũi nhỏ.

"Được! Anh đền cho em cả núi quần áo kia kìa, để anh dẫn em đi xem!"

Lúc này bọn người giao đồ trên phòng cũng đã xong việc, từng người một cúi đầu chào Lâm Dụ Thần sau đó liền rời đi.

Anh bế cô lên một căn phòng riêng, đây chính là căn phòng mới chứa đầy đồ đạc cho cô.

Dương Khiết Yên choáng váng nhìn đủ thứ đồ đẹp trước mà không khỏi thích thú.

"Oa! Thần! Đây...đây đều là của Yên sao?"

Anh nắm cổ tay của Dương Khiết Yên đi đến từng gian đồ ngắm nhìn sau đó cất giọng hỏi.

"Bảo bối nhỏ! Em thích không?"

Cô tươi cười rạng rỡ đột nhiên nhón chân hôn chụt lên đôi môi của Lâm Dục Thần, giây sau liền cười khúc khích nói.

"Yên rất thích luôn á!"

Anh vuốt lấy những sợi tóc mềm mượt của cô gái nhỏ.

"Thích thì tốt rồi! Nào, chọn một chiếc váy mà em thích nhất đi, ngày mai cùng anh đi dự tiệc!"

Dương Khiết Yên chớp chớp mắt sau đó ngây thơ hỏi.

"Yên được đi sao?"

Lâm Dục Thần cốc nhẹ vào cái đầu nhỏ.

"Ngốc! Em là bảo bối của anh sau lại không được đi!"

Dương Khiết Yên níu lấy tay anh đung đưa nũng nịu.



"Thần! Đi dự tiệc có vui không?

Anh xoa lấy tấm lưng mảnh khảnh kia cong môi cất lời dụ dỗ.

"Ừm! Ở đó có rất nhiều bánh ngọt, tha hồ cho em ăn!"

Nghe đến vấn đề ăn uống, Dương Khiết Yên sáng mắt, bánh ngọt chính là món tráng miệng yêu thích của cô. Cái đầu nhỏ liền gật gật đồng ý.

"Được, Yên sẽ đi!"

Sau đó cô buông tay anh ra đi đến nhìn vào những chiếc váy xinh xắn, đôi tay bé nhỏ không cưỡng lại được mà động lên từng chiếc váy, miệng nhỏ cười tươi tắn.

Nhìn bảo bối nhỏ vô cùng vui vẻ, trong lòng Lâm Dục Thần cũng tràn ngập ấm áp.

Bỗng đôi mắt của Dương Khiết Yên dừng lại trên một chiếc váy màu tím óng ánh hút mắt, với tay lấy nó ra ướm vào người mình.

"Thần! Xem Yên có đẹp không?"

Cô cười khút khít nói với anh, Lâm Dục Thần xoa lấy đầu của cô gái nhỏ.

"Em thử đồ đi! Sẽ biết có đẹp hay không! Để anh giúp em!"

Lâm Dục Thần xoay người cô ra đằng sau kéo lấy khóa váy sau lưng xuống. Tấm lưng trắng nõn mịn màng chói mắt ngay lập tức xuất hiện trong tầm mắt anh.

Cổ họng của Lâm Dục Thần đột nhiên khô khốc, anh nuốt nước bọt cởi bộ váy của cô ra sau đó giúp cô mặc vào cái váy tím mà cô thích.

Sau đó liền vòng tay từ sau lưng ôm chặt, hít hà lấy hương tóc dịu nhẹ thơm mát nhắm mắt tận hưởng.

"Bảo bối nhỏ! Làm sao bây giờ? Anh nghiện em chết đi mất!"

Đôi má của Dương Khiết Yên bỗng dưng nóng bừng, cô ngại ngùng cắn cắn môi.

Lâm Dục Thần xoay người cô lại ngắm nhìn dáng từ trên xuống dưới của bảo bối mình.

Quả là vô cùng tuyệt đẹp, dáng vẻ thon thả mảnh mai của cô rất hợp với chiếc đầm này. Đồ anh mua cho cô đều là kính cổng cao tường, không phô trương cơ thể, thế mà cô mặc lên lại có sức quyến rũ khó cưỡng như vậy, bảo bối ngốc của anh đúng là biết chọn đồ thật. Thật muốn giấu cô ở nhà luôn chẳng muốn cho ai thấy vẻ đẹp tuyệt vời này.

Thử đồ xong xuôi, Lâm Dục Thần lại cho cô lần lượt thử đến trang sức giày dép cả một buổi chiều.

...