Chương 22

Lăng Tử Thần nói xong liền cười hϊếp cả mắt, xoay người đi ra ngoài.

Ở trong thư phòng vang lên hai tiếng nuốt nước miếng " Ực " rõ rệch. An phận thủ thường nãy giờ Long Phượng Ca lên tiếng.

- Hai anh, không sao chứ?

Hàn Hạo Thiên, Hoa Vũ Dực cười khổ:

- Không sao, còn sống.

Dưới phòng ăn, sau khi ăn xong cơm sáng Tiểu Ngưu lại đi xung quanh nhà, lúc đi ngang qua một căn phòng cô nghe được trong phòng có tiếng nói chuyện nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Tính tò mò trỗi dậy Tiểu Ngưu lại lần mò tới cánh cửa sổ phòng, cô hoan hô một tiếng.

- Tốt quá! Không có đóng cửa nha.

Dường như người trong phòng không nghe thấy tiếng Tiểu Ngưu nói vẩn đứng nói chuyện một mình. Tiểu Ngưu lém lỉnh trèo lên cánh cửa sổ cao hơn mình 1 cái đầu kia, hai tay nhẹ nhàng nắm thanh cửa sổ, cô chỉ đưa nửa cái đầu lên để hai con mắt có thể nhìn thấy mọi thứ trong phòng.

Bên trong phòng Tiểu Ngưu nhìn thấy Hắc Báo cầm một vật vòng tròn nhỏ nhỏ trên vật tròn nhỏ có một viên đá màu trắng phát sáng, đằng trước là một tấm kính lớn. Hắc Báo đứng đối diện với tấm kính giơ vật tròn tròn lên nói:

- Loli, anh muốn là tất cả của em, em có đồng ý làm bà nội nhỏ của anh không?

Đu trên cửa sổ, Tiểu Ngưu chớp chớp mắt nói nhỏ:

- Em có đồng ý làm bà nội nhỏ của anh sao?

Nghĩ nghĩ Tiểu Ngưu gật đầu lại típ tục nhìn.Vài phút sau lại thấy có tiếng gõ cửa phòng, chỉ thấy Bạch Hổ mở cửa đi vào thì thầm gì đó rồi hai người liền rời đi.

Nhìn hai người đã rời đi, Tiểu Ngưu liếc mắt tới cái hộp nhỏ trên bàn gần tấm kính. Trong phòng yên lặng, bên cửa sổ phòng có một thân ảnh nhỏ nhắn đang leo vào, lọt được vào bên trong phòng Tiểu Ngưu liền chạy tới gần chiếc nhẫn đang sáng kia.

- "Thật đẹp a, nhưng mà nó không giống viên đá kia a."

Suy nghĩ một lúc Tiểu Ngưu liền ngồi bẹp xuống sàn nhà, lấy con búp bê gỗ mang trên lưng xuống, cầm cái đầu búp bê gỗ Tiểu Ngưu xoa xoa một chút liền nghe tiếng.

- " Lách...cách "

Bên trong đầu búp bê gỗ được đυ.c khoét rỗng, bao quanh là bồng gòn. Tiểu Ngưu nhắm một mắt nhìn vào, cô nở nụ cười mỉm.

- Vẩn còn a...

Rồi liền đổ hết những thứ bên trong ra. Viên pha lê xanh cũng theo đó rớt ra, vừa gặp được ánh điện trong phòng viên pha lê xanh liền phát sáng. Cô hắc hắc cười xoa xoa cái mũi mình.

Tiểu Ngưu giơ tay nhặt lấy chiếc nhẫn nằm dưới đất thuận tiên nhặc luôn viên pha lê xanh, cô đi tới trước tấm kính bắt chướt bộ dạng Hắc Báo giơ tay cầm chiếc nhẫn lên nói:

- Em có đồng ý làm bà nội nhỏ của anh sao?

Nói xong liền nhìn chằm chằm vào cái nhẫn không chớp mắt. Chiếc nhẫn vẩn lấp lánh nhưng cô lại cảm thấy không hài lòng. Cất đi chiếc nhẫn Tiểu Ngưu lại giơ viên phá lê xanh lên típ tục:

- Em có đồng ý làm bà nội nhỏ của anh sao?

Ánh sáng từ viên pha lê xanh phản chiếu với tấm kính khiến ánh sáng càng thêm chói lóa, trong tích tắc cả căn phòng đều tràn ngập ánh sáng xanh.

Tiểu Ngưu đứng bất động nhìn viên pha lê phát sáng một lúc mới có phản ứng, cô cười cười nghĩ thầm:

- Cái màu xanh này xài tốt nha, mai mốt phải chia cho Tiểu Thần Thần.

Đã có thứ vừa ý Tiểu Ngưu xoay người thu dọn đồ đạc.Bất chợt nghe được tiếng bước chân đang chạy về phía phòng, Tiểu Ngưu cấp bách làm rơt một vật màu hổ phách ra ngoài. Cô đứng lại nhìn viên đá màu hổ phách suy nghĩ:

- Là màu vàng sao?

Nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi nó ở đâu ra, tình huống đang cấp bách cô liền bỏ qua.

" RẦM.."

Lăng Tử Thần đá cửa dẩn đầu đi vào phía sau có một toán người chạy theo. Vào phòng Lăng Tử Thần nhìn quanh bố phía căn phòng ánh mắt dừng lại trên thứ màu vàng đang phát trên sàn nhà.

Lăng Tử Thần nhíu mày suy nghĩ:

- " Lúc nãy đứng ngoài sân dặn dò đàn em rõ ràng mình đã nhìn ánh sáng xanh của viên pha lê xanh phát ra từ căn phòng của Hắc Báo, thấp thoáng cón có một bóng đen nếu không nhầm thì đúng là có người..nhưng mà..tại sao lại không thấy, không lẽ..."

Suy nghĩ của Lăng Tử Thần bị cắt đớt bởi giọng nói của Hàn Hạo Thiên.

- Tử Thần, đây không phải là Kỳ Lân Ngọc của Bạch Gia sao?

Hoa Vũ Dực đi lại xem xét.

- Đúng rồi nó chính là kì lân ngọc, là hàng thật không phải giả.

Hàn Hạo Thiên nhìn Lăng Tử Thần:

- Tại sao nó lại nằm ở đây? Là người Bạch Gia bỏ đây sao?

Lăng Tử Thần ánh mắt đăm chiêu nhìn đồ đạc xung quanh phòng.

- Tôi nghĩ Bạch Tề Vũ cũng không biết việc này đâu. Ông ta củng không ngu đến mức đem đồ quý giá như thế này cho tôi.

Lăng Tử Thần nhàn nhạt đi tới gần Hàn Hạo Thiên.

- Cậu đưa kỳ lân ngọc cho tôi.

Lấy lại kỳ lân ngọc trong tay Hàn Hạo Thiên, Lăng Tử Thần xoay người đi ra ngoài, gần tới cửa anh dừng lại, liếc nhìn Hắc Báo.

- Hôm nay, cậu ở nhà đi đặt chiếc nhẫn đính hôn mới đi.

Nói xong liền cùng đám đàn e đi mất. Sau khi nhìn Lão Đại nhà mình rời đi Hắc Báo mới tiêu hóa được câu nói của anh.

- Cái gì, Lão Đại nói là mình nên đi mua nhẫn mới?

Hắc Báo gãi đầu trề môi xoay người về hướng cái bàn gỗ.

- Why..? Không phải chiếc nhẫn nó nằm....