Chương 96: Không được phép xuống giờng

Hà Nam bị ánh mắt như vậy của anh nhìn chằm chằm có chút khó hiểu.

Chẳng lẽ cô thật sự làm cái gì với anh?

Nhưng một người xuất thân từ đặc cảnh như anh, cơ thể đàn ông cao to cường tráng, cô có thể làm gì với anh?

Hà Nam hoài nghi anh hoàn toàn bịa đặt, đảo lộn trắng đen, trả đũa, rõ ràng là mình làm chuyện xấu, lại không biết xấu hổ đẩy lên người cô, dám làm không dám chịu mà cũng tính là đàn ông sao?

Hai người bốn mắt nhìn nhau trong khoảng ba giây, Hà Nam đang muốn nổi giận với Trần Lâm Dụ thì anh vén chăn trên người mình ra, cả cơ thể lộ ra trước mắt cô, Hà Nam đang muốn nhắm mắt, một giây tiếp theo liền cứng đơ.

Đây, đây là cô làm?

Cơ thể Trần Lâm Dụ cũng không phải cô chưa từng xem qua.

Khoảng thời gian anh bệnh nằm liệt nửa người, cô chính là y tá, không chỉ một lần lau chùi cơ thể cho anh, có thể nói cơ thể này cô còn quen thuộc hơn cả mẹ ruột anh.

Nhưng anh như này cô thật sự chưa từng thấy qua.

Chỉ thấy trên người Trần Lâm Dụ xuất hiện đầy dấu vết, vết cấu, vết cắn, vết cắt,… chằng chịt, loang lổ, nổi nên đầy “độc thủ” do cô hạ.

Lông mi cô khẽ run lên: “Đây là do tôi gây ra?”

“Không thì sao”, Trần Lâm Dụ làm vẻ cô vợ nhỏ oan ức:

“Ngoại trừ em ra, trong phòng này còn có ai khác à?”

Hà Nam còn nghiêng đầu nhìn, xung quanh bốn phía quả thật không phát hiện ra ai khác.

Nhưng hành động của cô khiến mắt anh trầm xuống, gần như sắp bị làm cho tức muốn xỉu.

Hôm qua cô ở trước mặt mấy tên đàn ông dám phỉ báng anh chơi cái gì mà song điệp phi phi, bôi xấu nghiêm trọng thanh danh của anh, bây giờ lại như vậy…

Anh ở trong lòng cô rốt cuộc là hình tượng gì đây?

Trong lòng Hà Nam đang lên lên xuống xuống thì điện thoại di động reo lên, cô theo bản năng muốn lao đi, nhưng nhận ra tình cảnh của mình lúc này liền thẹn thùng ôm chăn xê dịch mấy tấc, là Bạch Lộc Dư gọi điện thoại tới.

“Alo, anh nhỏ”.

Cô đang muốn hỏi tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao bọn họ cứ để mặc cho Dụ Lâm Hải mang cô đi?

Đầu dây bên kia, Bạch Lộc Dư liền thở hồng hộc hỏi:

“Tiểu Lục, tối qua em đi đâu? Không phải đi thuê phòng với Trần Lâm Dụ đó chứ?

Anh hai đến khu vườn Hoa Hồng không thấy em nên đã tìm em khắp thế giới rồi, còn đi truy gϊếŧ Trần Lâm Dụ.!”

Lời anh ta vừa dứt, cửa phòng liền bị đá một cước, Quyền Dạ Khiên đập cửa “Ầm ầm ầm”.

“Mở cửa! Thằng họ Trần kia, tao biết mày ở trong đó, giao em gái tao ra đây!”

“Nếu không mở cửa, ông đây vào chém mày đấy!”

Ánh mắt lãnh đạm của Trần Lâm Dụ tản ra ý lạnh, xoay mình muốn xuống giường, nhưng lại bị Hà Nam kéo lại, cô trừng mắt:

“Nằm xuống, lúc này không cho anh xuống, không được phép xuống giường”.

Không cho Trần Lâm Dụ xuống giường, Hà Nam lại xuống, cô khoác lên một chiếc áo choàng tắm ngay trước mặt anh, cứ như vậy đi ra ngoài.

Lúc Quyền Dạ Khiên chuẩn bị phá cửa xông vào thì cửa mở ra, Hà Nam mặt đầy lạnh lùng:

“Anh hai, vừa sáng sớm anh làm gì vậy?”

Quyền Dạ Khiên thấy Hà Nam mặc áo choàng tắm đi ra, đôi mắt khát máu, lúc này anh ta ôm cô đi vào, đóng cửa “ầm” một tiếng, trong nháy mắt nhìn thấy Trần Lâm Dụ nằm trên giường, anh ta giơ súng nhìn về phía anh.

“Thằng nhãi, mày chán sống rồi, dám động vào em tao?”

Trần Lâm Dụ rất nghe lời Hà Nam, cứ như vậy nằm trên giường, chăn che người chỉ lộ nửa thân trên, ánh mắt anh hờ hững không có sóng, không hề sợ hãi trước họng súng lạnh lùng, ngược lại anh nhàn nhã châm một điếu thuốc, giọng điệu lạnh lùng như đao:

“Không muốn chết thì cút ra ngoài”.

Một người phách lối, một người khác thì càng phách lối hơn.

Tối hôm qua không đánh nhau rồi, giờ lại sắp giao đấu, Hà Nam ở một bên liền cảm thấy nhức đầu.

Cô tiến lên nhắm chặt súng của Quyền Dạ Khiên:

“Anh hai, đừng làm loạn”.

Quyền Dạ Khiên sắp bị hành động phách lối của Trần Lâm Dụ làm cho tức bể phổi:

“Hắn dám bắt nạt em, ông đây bắn hắn thành cái rổ!”

“Anh ta không bắt nạt em”.

Hà Nam mãnh mẽ hạ súng trong tay anh ta, giọng điệu bình thản nói:

“Đều là người trưởng thành, về chút chuyện giữa nam và nữ kia, không nói tới bắt nạt hay không bắt nạt, anh cũng đừng ngạc nhiên”.

Quyền Dạ Khiên híp mắt:

“Không phải hắn ép em sao?”

Hà Nam nhớ tới dấu vết khắp người Trần Lâm Dụ, lại có chút nhức đầu, không biết làm sao liền bất lực nói:

“Không phải, em bắt nạt anh ta”.

Quyền Dạ Khiên: “…”

Anh ta không thể nào tin nổi, lại nhìn sang Trần Lâm Dụ trên giường, nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông lười biếng tựa vào đầu giường, phun một vòng khói thuốc ra ngoài, dáng vẻ lạnh nhạt, sao càng nhìn càng không thuận mắt.

“Mặc quần áo vào, ra đây chúng ta trò chuyện một chút”.

Quyền Dạ Khiên từ trong cổ họng phun ra một câu, tầm mắt sắc bén quét qua Trần Lâm Dụ, lại chỉ biết mong Hà Nam tốt hơn mà không thành, lúc này anh ta mới tức giận đi ra ngoài phòng.

Nhìn anh hai rời đi, Hà Nam thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Anh hai này của cô từ nhỏ giống như chiến thần bảo vệ cô, không cho phép cô chịu chút xíu tổn thương nào, khi còn bé có đứa con trai bắt nạt cô, anh hai thiếu chút nữa phế nó, vừa rồi không phải cô ngăn lại, e rằng anh ta đã phế Trần Lâm Dụ rồi.

Nhưng Trần Lâm Dụ cũng không phải người dễ chọc, hai con hổ tranh nhau nhất định phải có một tên bị thương, hà cớ gì chứ.

Quần áo tối hôm qua đã bẩn không thể mặc nữa.

Trần Lâm Dụ bảo Hà Chiếu mang theo hai bộ quần áo sạch sẽ, vừa mặc vừa hỏi Hà Nam:

“Rốt cuộc Quyền Dạ Khiên là thế nào với em? Tôi biết thì mới ước lượng để hạ thủ lưu tình với hắn”.

Lời này tràn đầy nguy hiểm, rất rõ ràng, Quyền Dạ Khiên hết lần này đến lần khác khıêυ khí©h, hoàn toàn chọc giận Trần Lâm Dụ.

Hà Nam đang kéo khóa váy, nghe đến đây, động tác trên tay ngừng lại.

Cô quay đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Trần Lâm Dụ:

“Anh ấy là người nhà người thân của tôi, tôi bảo vệ anh chu toàn ở trước mặt anh ấy, dựa vào mối quan hệ hợp tác của chúng tôi, không phải để cho anh cơ hội, để anh tổn thương anh ấy”.

Trần Lâm Dụ yên lặng nhìn cô, mím môi không nói.

Hà Nam thấy anh không nói lời nào, lại bổ sung một câu:

“Trần Lâm Dụ, anh muốn làm gì thì cứ việc nhằm vào tôi.

Nhưng anh đừng trách tôi không nhắc nhở anh, nếu như anh dám hại người nhà của tôi, tôi tuyệt đối không khách khí với anh đâu”.

Ánh mắt Trần Lâm Dụ tối sầm, đi từng bước từng bước về phía cô, đột nhiên đi vòng qua sau lưng cô, giúp cô kéo nốt một nửa dây khóa còn lại.

Anh ôm cô từ phía sau, nói nhỏ bên tai cô:

“Tôi đã không quá khách khí với em rồi, còn không khách khí thế nào nữa?”

“Tôi không đùa với anh…”

Hà Nam nổi nóng, xoay người lại, cố thoát ra khỏi l*иg ngực của anh.

Quyền Dạ Khiên đã không chờ được liền tiếp tục đập cửa.

Trong con ngươi Trần Lâm Dụ thoáng qua một tia lạnh như băng, sau khi chạm phải ánh mắt cảnh cáo của cô, anh mới thu lại sát khí, khẽ thở dài nói:

“Nhỏ Nam, em đối xử với anh thân thiết bằng nửa bọn họ, anh cũng thỏa mãn rồi”.

Hà Nam và Trần Lâm Dụ ăn mặc chỉnh tề, từ trong phòng đi ra ngoài.

Tầng một khách sạn có một quán cafe, Quyền Dạ Khiên đã ngồi ở đó chờ bọn họ, anh ta ngồi bắt chéo chân, người dựa vào ghế sofa, tư thế ngồi rất bá đạo, nhìn thấy hai người đi tới từ xa, đôi mắt híp lại.

Có những người dù nắm tay đi cùng nhau, xung quanh dường như đều nổi lên bong bóng màu hồng, quả thật là trời sinh một cặp.

Nếu không phải người đàn ông này lạnh nhạt với Hà Nam ba năm, chưa từng đối xử tử tế với cô, thân là anh hai, Quyền Dạ Khiên còn cho rằng hai người thật xứng đôi.

Cho dù là từ tướng mạo hay gia thế, Trần Lâm Dụ cũng miễn cưỡng coi như xứng với em gái bảo bối của mình.

“Anh hai”.

Hà Nam đi tới, gọi một tiếng.

Quyền Dạ Khiên giữa dáng vẻ của anh trai, anh ta nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, xua xua tay tỏ ý bảo cô ngồi xuống, Trần Lâm Dụ vừa muốn ngồi xuống theo Hà Nam thì nghe thấy một tiếng trách móc:

Cho mày ngồi à?

Cơ thể Trần Lâm Dụ ngừng lại, nhưng vẫn vững vàng ngồi xuống, mắt liếc sang Quyền Dạ Khiên, giống như nói:

Ngồi đấy, làm sao?

Quyền Dạ Khiên lạnh lùng híp mắt, hung ác nói:

“Thằng nhãi, tốt nhất mày nên quản lý tốt cảm xúc của mày, người dám nhìn tao như vậy đã bị ném xuống Thái Bình Dương để nuôi cá mập rồi”.

Khóe môi Trần Lâm Dụ nhếch lên mỉa mai:

“Trùng hợp đấy, người dám nói với tôi như vậy đã bị đánh vào bụng mẹ cho đi vào kiếp luân hồi”.

“Anh có tin tôi đánh anh vào trong bụng mẹ không?”

“Mày có tin tao vứt mày xuống Thái Bình Dương nuôi cá mập không?”

" Tới đi, thử xem…”

Hai người đàn ông nói chưa đến ba câu lại muốn đánh nhau, Hà Nam bây giờ nhìn không nổi nữa, lao vào giữa hai người rồi đầy ghê sofa:

“Đủ rồi! Xong chưa! Các anh là học sinh tiểu học sao?”

Quyền Dạ Khiên lạnh lùng hừ một tiếng:

“Người ấu trĩ như vậy, lần đầu tiên ông đây thấy”.

Hà Nam nghiêng đầu trừng mắt với anh ta:

“Anh bớt nói một câu đi!”

Dụ Lâm Hải cười nhạt: “Anh trưởng thành được bao nhiêu?”

Hà Nam nghiêng đầu: “Anh cũng im miệng!”

Tối qua cô uống nhiều rượu, không có canh giải rượu của quản gia Triệu, lúc này hơi đau đầu, đứng cũng cảm thấy choáng váng, cơn giận vừa vọt lên, sắc mặt không khỏi có chút trắng bệch.

Trần Lâm Dụ để ý thấy vậy liền vội vàng tiến lên đỡ cô:

“Không thoải mái? Ngồi đi”.

Anh đỡ Hà Nam ngồi xuống, lại đích thân đến trước quầy rót cho cô một cốc nước nóng, bưng ra cho cô uống, thổi hai cái, vẫn chưa yên tâm còn dặn dò:

“Uống chậm một chút, cẩn thận nóng”.

Quyền Dạ Khiên nhìn Trần Lâm Dụ đi theo chăm sóc em gái, mặt lạnh lùng cũng theo đó hòa hoãn một chút, mặc kệ có phải anh giả vờ hay không, ít nhất là thái độ tốt, cùng là đàn ông, trong mắt có tình ý hay không vẫn nhìn ra được.

Hà Nam chán ghét hất tay Trần Lâm Dụ, tự mình uống nước nóng, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Quyền Dạ Khiên ho nhẹ một tiếng, bắt đầu nói chuyện chính:

“Nói chút đi, tiếp theo hai người định làm thế nào?”

Hà Nam ngẩng đầu:

“Làm thế nào gì?”

Quyền Dạ Khiên mặc kệ Hà Nam, chỉ bức ép nhìn về phía Trần Lâm Dụ Lâm:

“Chuyện nên làm chuyện không nên làm mày cũng làm rồi, đừng nói với tao bước tiếp theo nên làm như thế nào”.

Chân mày Trần Lâm Dụ khẽ nhướn:

“Ý của anh hai là?”

Một tiếng gọi “anh hai” đột ngột vang lên tự nhiên, Hà Nam nghe xong, thiếu chút nữa bị sặc nước.

Nhưng Quyền Dạ Khiên cảm thấy không có gì không đúng cả, anh là người đàn ông của Hà Nam, chính là em rể của anh ta, gọi anh ta một tiếng “anh hai” theo Hà Nam cũng không hề có vấn đề gì.

“Chuyện đã qua chúng ta không nhắc lại”

Quyền Dạ Khiên xua tay, phóng khoáng không tả xiết, hận sắt không thành thép nhìn Hà Nam một cái:

“Năm đó con bé này sống chết đòi gả cho anh, ngày nào cũng chỉ nói về điểm tốt của anh, đến mức tai của tôi cũng phải mọc kén…”

Khuôn mặt Hà Nam nóng bừng:

“Anh hai!”

Vừa nãy còn nói sẽ không nhắc đến nữa.

Những điều này đều là lịch sử đen của cô, cô hận không thể chôn nó xuống đất, mãi mãi đừng đào lên.

“Được được được, không vạch trần điểm yếu của em”.

Quyền Dạ Khiên không chọc vào nổi cô em gái bảo bối này, nói với Trần Lâm Dụ:

“Ba năm qua, anh đối xử không tốt với em gái tôi, những người làm anh như chúng tôi đều ghi nhớ món nợ này trong lòng, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh.

Nhưng con người tôi không thích chờ cơ hội mới tính sổ, tôi chỉ xem sau này, anh có thể dùng hành động thực tế của anh để bù đắp cho nó, tốt với nó hay không.

Nếu đã lựa chọn bắt đầu lại từ đầu, muốn yêu thì yêu tử tế, muốn ở bên nhau thì ở bên nhau vui vẻ.

Nếu anh muốn trêu đùa em gái tôi, tôi dám đảm bảo, chuyện như làm mồi cho cá mập Thái Bình Dương không phải là truyền thuyết, sẽ là số phận của anh”.

Lời này khiến vẻ mặt Trần Lâm Dụ nghiêm túc hẳn lên, phía Hà Nam cũng phải tắc lưỡi trợn mắt.

Cô đã nghe thấy gì chứ?

Anh hai lại tuyên án đơn phương bọn họ ở bên nhau?

Cái gì gọi là yêu thì yêu tử tế, ai muốn yêu anh ta?

'' Anh hai, anh nói bừa gì thế…”

Hà Nam cau mày, đang định tranh cãi với Quyền Dạ Khiên thì bị Trần Lâm Dụ cướp lời, anh nắm chặt tay Hà Nam, trịnh trọng bảo đảm:

“Anh hai yên tâm, mỗi một ngày sau này, tôi đều lấy cô ấy làm trọng, tốt với cô ấy”.

Lời này là nói với Quyền Dạ Khiên, cũng là nói với Hà Nam.

Quyền Dạ Khiên cũng đang muốn Trần Lâm Dụ thể hiện thái độ.

Nghe thấy lời hứa của anh, anh ta cũng không thể hiện gì, dù sao tên nhóc này đã nói ra rồi, nếu anh không làm được, vậy thì người làm anh trai như anh ta, hoặc là sẽ ép anh làm theo bằng được, hoặc là sẽ cho anh trả cái giá phải có.

Nếu đã dám thích em gái của anh ta thì phải có thành ý tương ứng, xưa nay chưa từng có bữa trưa miễn phí, càng không có chuyện bỗng dưng lấy được vợ.

Nào ngờ Hà Nam và Quyền Dạ Khiên hoàn toàn không cùng suy nghĩ, nghe hai người đàn ông này một người hát một người bè bán cô, cô nổi giận, lạnh lùng hất tay của Trần Lâm Dụ:

“Có phải anh có vấn đề không, ai muốn ở bên anh hả?”

Trần Lâm Dụ ngước mắt nhìn cô:

“Chẳng phải chúng ta đã…”

“Chỉ là ngủ thôi, nếu anh cảm thấy thiệt, tôi có thể cho anh tiền”.

Hà Nam nói xong định lấy ví tiền, thì bị Trần Lâm Dụ tóm cổ tay:

“ Hà Nam!”

Giọng anh nghẹn lại:

“Em coi tôi là cái gì?”

Hà Nam giằng cổ tay từ bàn tay anh, vẻ mặt lạnh nhạt:

“Chỉ là giao tình ngủ một đêm, còn có thể là gì”.

Đôi mắt sâu của Trần Lâm Dụ nheo lại, chỉ vậy thôi?

Cô đúng là biết cách sỉ nhục anh!

Quyền Dạ Khiên ở bên cạnh nghe vậy, không nhịn được buồn cười, hôm nay.

Tiểu Lục nhà anh ta thật lợi hại.

Gϊếŧ người diệt tâm, từng bước từng bước.

Cô có thái độ này, anh ta không sợ cô sẽ chịu thiệt nữa, thỏa mãn chứ không thật lòng, đây là nguyên tắc xử lý việc của anh ta.

Lúc rời đi, Quyền Dạ Khiên vỗ vai của Trần Lâm Dụ, thâm ý nói một câu.

“Tên nhóc anh, bảo trọng nhé”.

Phía anh ta còn dễ ứng phó, phía đại ca thì sẽ đóng tên nhóc này lên cây thánh giá đạo đức, sẵn sàng bắn chết anh bất cứ lúc nào, sau này anh còn phải trải qua nhiều cửa ải.

Tiễn Quyền Dạ Khiên ra về, Trần Lâm Dụ nói với Hà Nam:

“Anh hai này của em cũng không phải hoàn toàn không thể tiếp xúc”.

Hà Nam liếc anh một cái.

Vừa nãy hai người còn lời qua tiếng lại cãi nhau cơ, thế mà đã bảo vệ ủng hộ nhau như vậy, đàn ông cũng dễ thay đổi vậy ư?

Trần Lâm Dụ nhìn thấy sự khinh bỉ trong ánh mắt cô, thản nhiên cười nói:

“Người một nhà mà”.

Người một nhà cái đầu anh.

'' Ai là người một nhà với anh?”

Hà Nam lạnh lùng nhìn anh một cái, lên xe của mình, còn chưa kịp đóng cửa xe, Trần Lâm Dụ đã chui vào trong theo, còn đặc biệt nhanh tay thắt dây an toàn.

“Anh muốn làm gì?”, Hà Nam cau mày.

Trần Lâm Dụ nhìn cô, nghiêm túc nói:

“Tôi đau người, không muốn lái xe, em đưa tôi một đoạn đi”.

“….

”, Hà Nam cắn răng, tôi đưa anh đi Tây Thiên lấy kinh!

chúc đọc giá đọc truyền vui vẻ..

thả cho em like 😍😍 nhé