Trước khi kết hôn với Viễn, My vẫn còn một vài người bạn thi thoảng gặp mặt, cà phê, tán gẫu. Nhưng sau khi lấy anh, cô gặp họ ít dần rồi cuối cùng là không gặp nữa. Không phải là Viễn không thích, mà là cô cảm thấy cô giống như là một con chim đã vào l*иg, dù cô gặp họ cũng không thể tự do bay nhảy như xưa được nữa. Cái tâm lý ấy khiến cho cô mất dần những thú vui.
Người phục vụ đặt một đĩa Sopes xuống bàn - một trong những món ăn đặc trưng của Mexico, cùng với đó là một chai vang đỏ và hai cái ly.
Viễn tip cho anh chàng phục vụ một tờ tiền, anh ta gật đầu cảm ơn.
- Chai này không phải loại đắt tiền, nhưng nó là chai mà anh thích nhất.
Viễn vừa mở nắp rượu vừa nói. Anh rót một ít rượu vào ly, lắc nhẹ rồi đổ sang ly kia cũng làm y như vậy. Viễn là người biết cách thưởng thức rượu, nếu không muốn nói anh là người biết thưởng thức cuộc sống. Anh chỉ gần như không có hứng thú với mấy thứ gọi là tình yêu thôi.
- Người lái xe đó…người mới sao?
Viễn rót rượu ra ly:
- Anh ta là vừa là lái xe, kiêm thư ký luôn. - Viễn dừng lại, đẩy cái ly về phía My rồi nói tiếp - Lúc đầu định chỉ để Hải làm thư ký, nhưng một người giới thiệu anh ta với anh nói anh lái xe rất khá. Công việc của anh thường xuyên phải tiếp rượu, nên anh nghĩ thuê anh ta lái xe cũng là một việc tốt.
Viễn không bao giờ tuyển thư ký nữ, anh sợ sẽ có nhiều chuyện không tốt xảy ra. My có thể ngầm hiểu được những chuyện không tốt ấy là gì.
Hai người vừa ăn vừa nói một số chuyện, My uống hơi nhiều nên cũng chuếnh choáng. Cô có thể cười đùa với anh tự nhiên hơn bình thường. Hôm nay cô rất vui, và có lẽ anh cũng vậy. Đã lâu rồi họ không bộc lộ với nhau nhiều đến thế.
Ăn xong, cả hai cùng ra xe để tới quán nhạc Jazz. Điện thoại của Viễn đổ chuông, anh nói với cô đợi một chút.
Khi Viễn vừa nghe điện thoại, Hải đã mở sẵn cửa cho cô và mời cô lên xe. My nhìn theo chồng, cuối cùng cô cũng ngồi vào xe.
Khoảng một phút sau, chồng cô gõ cửa kính bên ngoài. My liền kéo cửa kính xuống.
- Có một trục trặc nhỏ ở nhà hàng. Em cứ đến quán nhạc Jazz trước đi rồi anh sẽ tới sau.
- Không có gì quá lớn xảy ra chứ?
- Em không cần lo lắng.
Nói rồi Viễn chạy đi bắt một chiếc taxi khác, My vẫn chưa kịp từ chối anh là cô sẽ không đến nghe nhạc Jazz nữa. Không có anh, chẳng phải âm nhạc với cô cũng là vô nghĩa hay sao?
Hải ngồi vào xe, nổ máy và hỏi.
My tựa người ra sau, khoanh tay lại nhìn anh ta. Lúc này thì anh ta lại không nói gì với cô cả. Chồng cô không có ở đây, sao anh không giở trò bí ẩn với cô?
Suốt cả đường đi, Hải không nói gì. Anh thực hiện đúng nghĩa vụ của một người lái xe, im lặng và tập trung vào con đường phía trước. Anh lái xe khá, nhả côn rất êm, lên số không giật cục.
Cuối cùng, không chịu được nữa cô mới nói:
- Chúng ta liệu có quen nhau không?
Hải đáp:
- Không. Hôm nay anh mới nhận việc.
- Tại sao anh lại tỏ ra như quen biết tôi?
- Vậy à? - Hải hỏi lại cô.
Lẽ nào là do cô ảo tưởng ư? Nhưng rõ ràng anh ta đã có thái độ như thế. Ánh mắt của anh còn khiến cô cảm thấy hơi khó chịu nữa. Hai người đâu có quen biết nhau?
- Em không cần phải thắc mắc nữa, anh sẽ không làm gì hại đến em.
Vừa nói xong, Hải rẽ vào một con đường khác và dừng lại. Trước mặt họ không phải là quán nhạc Jazz nào cả, đó chỉ là con đường trong một khu đô thị. Tuy rằng có nhiều người qua lại và sáng đèn, nhưng điều đó vẫn khiến My cảm thấy sợ hãi.
Cô cố gắng nói giọng bình tĩnh:
- Tại sao lại đưa tôi đến đây?
- Anh biết em không muốn đến cái quán nhạc Jazz chết tiệt đó. Em chỉ đến khi có Viễn, đúng không?
Anh ta là kẻ biết đọc suy nghĩ người khác sao? Nhưng ngay sau đó, Hải đã giải thích giúp cô:
- Chiều nay Viễn đã nói với anh rằng em không thích nghe nhạc, anh ta thích nhìn sự chịu đựng của em nên mới rủ em đi nghe nhạc. Em là một cô vợ biết nghe lời.
Từ bao giờ mà Viễn lại nhiều lời với những kẻ xa lạ như thế? Anh vốn là người lạnh lùng, ít khi bộc lộ suy nghĩ của mình ra cơ mà. Hay là cô chỉ là một cái gì đó không đáng để giữ bí mật với anh? Cô chỉ là một người có thể đem ra làm quà trong mỗi câu chuyện của anh với người khác?
My nắm chặt váy lại, môi run run. Cô nhìn ra bên ngoài, một vài đôi vợ chồng đang dắt con đi dạo, một vài thì chỉ đi bên nhau, họ cũng chưa có con, hoặc là chưa cưới nhau. Đã có lúc My tự trách sự thực dụng của bản thân mình. Vì tiền nên cô đã chấp nhận lấy anh, cô biết anh không yêu thương gì cô, nhưng sao anh lại phải làm cô đau đến vậy?
- Anh nói dối! - My không muốn để người khác thấy cô đang đau lòng.
Nhưng càng nói lại càng để lộ điểm yếu của bản thân. Hải cười:
- Tự em sẽ biết nó đúng hay không. Em thấy đấy, mỗi người vợ đều rất kỳ vọng vào chồng mình sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc bởi những điều nhỏ nhặt. Nhưng đàn ông vốn trái ngược với phụ nữ, họ thích suy nghĩ lớn. Sự tủn mủn chỉ là một cái gì đó vớ vẩn và vô vị với họ. Anh thì không nghĩ em là một cô gái màu hồng dù em còn trẻ, nhưng ít nhất khi em lấy Viễn, em đã không còn là một cô gái ngây thơ được nữa.
My thấy ngạc nhiên khi một người mới gặp lần đầu lại có thể hiểu cô đến như vậy. Trong khi chồng cô, người đã sống cùng với cô hai năm trời lại không thể nào hiểu được tâm tư của cô. Một loại tâm tư rất cơ bản.
- Anh muốn gì? Anh đưa tôi đến đây được rồi thì anh muốn gì ở tôi? Tiền ư? Tôi không thể cho anh tiền được. Bởi tôi cũng không có quá nhiều tiền.
- Không. - Hải trả lời dứt khoát, không giải thích gì thêm - Anh muốn em. Anh muốn nɠɵạı ŧìиɧ với em.
Anh ta chơi bài ngửa, đầy bất ngờ và đầy phũ phàng. My nhìn người đàn ông ngồi ghế trước đó, không thể nào hiểu được suy nghĩ điên rồ này lại có thể xuất hiện trong đầu anh.
Đúng vậy, nó quá là điên rồ.
…
Sự thật thì cái chốc lát của Viễn chính là qua đêm. Sáng hôm sau anh về nhà trong bộ dạng mệt mỏi. Suốt cả đêm anh cũng không thèm gọi điện cho cô rằng cô đã về nhà chưa hay là xin lỗi vì anh không thể đến được. Anh để cô lại với người lái xe kiêm thư ký của mình, giống như một con chó được ký gửi lại cho người khác vậy. Trong khi cô là vợ của anh.
Viễn đổ mình xuống giường, một tay cởϊ áσ, một tay lần đến My đang nằm bên cạnh. Mỗi lần ham muốn anh đều không nói gì, anh tự cho mình cái quyền muốn động vào cô lúc nào cũng được.
My để mặc cho anh lộng hành trên thân thể của mình, cô trống rỗng nhìn lên trần nhà. Khoảnh khắc hạnh phúc bên anh thật sự là quá ngắn ngủi, còn ngắn hơn cả pháo hoa nữa. Anh ta rốt cuộc có yêu cô hay không?
Đột ngột My đẩy mạnh chồng mình ra, anh ngã xuống giường.
- Em bị cái quái gì thế? - Viễn quát lên.
My ngồi dậy, đóng lại hàng cúc áo đã bị anh mở ra.
- Em không muốn - My đáp - Em không muốn làm lúc này.
- Anh đang xin lỗi em đấy, em tưởng anh cũng muốn lắm à? - Viễn vẫn không giảm tông giọng. Khi anh tức giận thì anh sẵn sàng nói bất cứ điều gì, không cần phải để ý xem nó có khiến cô buồn hay không.
Và My đã buồn, buồn vô hạn. Sao cô lại lấy anh ta kia chứ? Anh ta đúng là một con dã thú, anh ta quá máu lạnh. Tại sao cô lại bán tuổi thanh xuân cho anh ta? Suốt hai năm trời cô phải chịu biết bao nhiêu đau đớn, tủi hờn từ hai mẹ con anh đem lại, nhưng cô chưa một lần kêu la, cũng chưa một lần tỏ ra tức giận.
Cô chấp nhận và chịu đựng, đã từ lâu cô không còn nghĩ gì đến tiền của anh nữa. Cô chẳng cần gì cả, cô chỉ cần anh yêu thương cô như một người chồng bình thường mà thôi.
Hai hàng nước mắt của My chảy dài xuống, cô gục đầu khóc nức nở. Viễn đứng dậy, bực mình lấy quần áo đi vào nhà tắm. Trước khi đi anh không quên nói:
- Đừng có khóc nhiều quá, tối nay chúng ta còn phải đi dự tiệc.
Rồi anh bỏ đi. Viễn ở trong đó rất lâu, My không biết có phải là anh đã chết luôn ở trong đó rồi không.
Anh tự nhìn mình trong gương, thở dốc. Khuôn mặt anh đậm một sự sầu khổ. Viễn vung tay lên định đấm chính hình ảnh của mình, nhưng rồi anh dừng lại trước khi da thịt mình chạm vào đó.
Trong lúc đó, My chợt nhớ đến lời của Hải đã nói với mình vào tối hôm qua:
“Anh muốn nɠɵạı ŧìиɧ với em!”
Cô ngẩng lên và lau nước mắt. Bên ngoài trời đã sáng, một ngày mới lại bắt đầu. Cô nên sống tiếp những tháng ngày tẻ nhạt, buồn bã như thế này, hay là tìm đến một nơi tạm bợ khác đây