Chương 2

My quay phắt lại nhìn anh ta, đồng thời liếc nhìn bà Yến vẫn đang bận rộn nấu bữa trưa ở trong bếp. Cô định không nói gì nhưng Hải không chịu dừng lại:

- Là lái xe mới.

My hơi gật đầu, như một lời chào xã giao rồi cô vội vàng lên tầng trên, chồng cô vẫn đợi ở trên đó. Từ trên nhìn xuống, My thấy bóng dáng người đàn ông đó vẫn không có một chút biến đổi nào.

Anh ta như biết được cô đang nhìn liền quay lưng lại, My vội vàng chạy thật nhanh để tránh ánh mắt của anh. Trái tim cô đập mạnh như mình đang làm một việc xấu và bị người khác phát hiện.

- Em ốm à? – Viễn vừa sắp xếp tập tài liệu vừa hỏi.

Cô lại không hiểu anh đang nói gì.

- Mặt em đang đỏ kìa. Rất đỏ đấy!

My giật mình, đưa tay sờ lên mặt. Đúng là nó đang nóng bừng lên. Cô không biết nữa nhưng cô cảm thấy mình vừa làm một việc không phải. Tại sao cô lại dừng lại nhìn anh ta? Nhỡ may anh ta hiểu lầm rằng cô đang có ý với anh ta thì sao?

- Anh…anh định đi làm luôn à? – My hỏi một câu khác để đánh lạc hướng Viễn khỏi khuôn mặt đang đỏ phừng phừng của mình.

Đột ngột, Viễn kéo cô lại và ép cô vào tường, anh hôn cô như một loài dã thú đang gặm nhấm con mồi trong cơn đói. Đầu óc cô thêm phần mụ mị. Hôm nay là ngày gì mà tất cả đàn ông đều trở nên khó hiểu đến vậy?

Một lúc sau Viễn buông môi cô ra, cô nhìn anh và thở dốc. Anh đưa ngón tay chạm lên khuôn mặt cô, vuốt ve rồi trượt dần xuống cổ, ngực, bụng. Anh ôm lấy thắt lưng cô, khuôn mặt trở nên nguy hiểm:

- Em quên mất hôm nay là ngày gì rồi sao?

- Ngày…ngày…- Anh ta khuấy đảo cả thế giới của cô lên rồi hỏi một câu như không có chuyện gì. Cô nhất thời không thể nào trả lời anh ngay được.

Anh véo nhẹ vào lưng cô, ánh mắt sắc dần:

- Em quên thật rồi sao?

- Ngày cưới của chúng ta.

Viễn thở ra một hơi, anh lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ bằng nhung:

- Tặng em!

Nhìn chiếc hộp nhỏ xinh trên tay của Viễn, My thấy bất ngờ nhiều hơn là hạnh phúc. Anh khác quá, anh chưa bao giờ tự tay tặng quà, chính xác hơn là chưa bao giờ bỏ ngang công việc để về nhà tặng quà cho cô.

Anh còn hôn cô, ôm cô và nói những lời giận dỗi dù nó giống như đang uy hϊếp cô. Chẳng lẽ bà mẹ chồng của cô đã đem chuyện cô nói với bà Yến với anh? Nhưng rõ ràng chiếc hộp này anh đã mua trước đó.

My nhận lấy chiếc hộp, cô mở nó ra xem. Bên trong là một chiếc dây chuyền bằng vàng trắng, mặt dây có một viên kim cương khá lớn. Trừ những dịp đi tiệc tùng ra thì không bao giờ cô đeo trang sức cả.

- Anh…

- Sao thế? Em không thích à?

- Không phải, em không ngờ là anh lại có thể tặng em. – My không tìm được ngôn từ để nói với chồng mình. Bình thường một ngày cô chỉ nói với anh vài ba câu xã giao thông thường. Khi làʍ t̠ìиɦ thì cũng chỉ là tên của anh. Còn lại chẳng có lời lẽ bay bổng nào hết. Anh làm cô bối rối quá.

Viễn cười rồi buông cô ra, anh đến bên giường và ngồi xuống, ngắm nhìn cô đầy thích thú.

- Em lúc nào cũng là một kẻ ngu ngốc.

Đây mới là anh, luôn nói những lời không thể yêu thương được.

- Nhưng nếu là vợ thì không cần phải thông minh quá.

My cúi đầu không nói gì.

- Anh muốn một người vợ để lộ cảm xúc như thế này. Để dễ dàng kiểm soát, và cô ta không thể lừa dối anh được.

Chiếc hộp trên tay của My rung khẽ. Anh là người có tính sở hữu cao. Nếu thứ gì anh không thấy lãi lời thì sẵn sàng không đầu tư và sẵn sàng bán nó đi. Cô cũng chỉ là một vật sở hữu của anh, nếu như cô không làm cho anh hài lòng thì anh cũng sẽ bỏ cô đi.

- Em luôn luôn lơ đãng.

Viễn đứng dậy, anh đút tay vào trong túi quần, nhìn thẳng vào mắt cô:

- Đôi khi anh tự hỏi là em cố tình như thế hay em đúng là một kẻ có cái đầu rỗng tuếch.

- Tuỳ theo suy nghĩ của anh. – My đáp.

- Anh muốn nó là vế hai.

- Vậy thì nó là như thế.

Viễn nhếch môi cười, anh cúi xuống hôn cô một cái nữa:

- Rất tốt. Tối nay anh sẽ đưa em đi chơi. Đã lâu rồi chúng ta không ra ngoài cùng nhau.

Trong lòng My có một chút hứng khởi.

- Anh nói thật chứ?

Viễn đưa tay lên xem đồng hồ:

- Công việc hôm nay không có nhiều lắm. Năm rưỡi anh sẽ về đón em, chúng ta sẽ đi ăn tối và nghe nhạc Jazz. Được chứ?

My không thích nghe nhạc, cô chợt nghĩ trong lòng. Nhưng cũng đâu có sao, đâu phải lúc nào anh cũng lãng mạn như thế. My liền gật đầu ngay tắp lự:

- Em luôn rảnh mà.

- Được rồi. Giờ anh phải đi làm.

Viễn không đợi thêm câu trả lời nào nữa, anh quay lưng bước xuống nhà. My định tiễn anh nhưng cô không muốn quá gần người lái xe đó. Cô liền chạy ra ban công, đứng nhìn anh bước vào xe từ trên xuống.

Hải đóng cửa xe vào rồi ngước nhìn cô. My có cảm giác anh ta đang cười với cô, một cái cười bí hiểm và khiến cô thấy khó chịu. Sau đó anh mới mở cửa và bước vào chỗ ngồi của mình.

My vào nhà, khuôn mặt của Hải vẫn quẩn quanh trong đầu. Rốt cuộc thì cô và anh ta có quen nhau hay không? Cô chưa từng gặp ai lần đầu mà họ lại có những biểu hiện như vậy. Anh ta muốn gì ở cô?



Suốt cả ngày My chỉ ở nhà và tìm một bộ đồ thật đẹp để mặc. Cô trang điểm theo phong cách của Audrey Hepburn – một nữ diễn viên nổi tiếng người Anh vào thế kỷ 20. Thật ra My đã mua rất nhiều quần áo, nhưng cô không có dịp để mặc. Thi thoảng cô sẽ phải cùng với Viễn tham gia một số sự kiện, nhưng chỉ là thi thoảng thôi.

Lần gần đây nhất đi chơi với anh là khoảng nửa năm trước. Anh dẫn cô đến ăn tối tại chính nhà hàng mà anh kinh doanh, sau đó cả hai đi xem một bộ phim khá nhạt nhẽo.

Anh không thích xem phim nhưng gu phim của anh lại mang tính hàn lâm, rất khó xem. Phải là những người trong nghệ thuật thì mới có thể cảm được, hoặc là những người có trình độ cao hơn về sự cảm thụ nghệ thuật. My thì chỉ thích những thứ đơn giản. Cô là người có cái đầu rỗng tuếch thôi mà.

Khi đã trang điểm xong xuôi thì đúng năm rưỡi, chiếc xe của Viễn vào tới sân nhà. Cô biết là anh đúng hẹn và rất thích sự đúng hẹn, nên đã phải trang điểm trước đó cả tiếng đồng hồ.

- Anh có định thay quần áo không? Hoặc là tắm rửa qua?

Viễn nhìn đồng hồ, chừng như rất vội:

- Không! Đi thôi.

Hải đã đứng sẵn ở xe để mở cửa cho hai người. Viễn để cô vào trước rồi mới vào theo. Nhưng khi bước qua Hải, My vẫn có một loại cảm giác không được thoải mái cho lắm.

Trời bên ngoài đã bắt đầu tối dần, đèn đường và các biển hiệu đã sáng lên. My đang sống trong cảnh giàu sang, những gì hoa lệ ở thành phố này cô đều thấy không có gì quá mong chờ. Nhưng mỗi lúc được ở bên anh, tất cả đều trở nên đẹp đẽ.

Cô yêu chồng mình, đó là lý do đầu tiên cô lấy anh, lý do thứ hai là tiền của anh. Tình yêu của cô là dạng tình yêu thứ ba thứ tư, không phải loại tình yêu duy ngã độc tôn coi người mình yêu là nhất nữa. Nhưng lấy anh về rồi cô mới biết anh chỉ là một kẻ lạnh lùng giàu có. Anh lấy cô về như một nghĩa vụ với người mẹ của mình.

- Hôm nay mẹ có qua. – My mở lời, đôi mắt trong gương chiếu hậu liếc nhìn cô. Cô bỏ qua nó và nói tiếp – Mẹ lại đề cập đến chuyện đó.

Viễn đóng Ipad lại, anh vẫn luôn làm việc dù đi với cô. Nhưng ít nhất anh có sự lắng nghe hơn là khi anh ở công ty.

Anh nói:

- Cứ để bà nói, một lúc nào đó bà sẽ thôi. Chính bà ngày xưa cũng đâu muốn có anh.

My từng nghe nói bà Lan từng có ý định đi phá thai, cái thai đó chính là Viễn. Anh thành công đến ngày hôm nay giống như một sự may mắn của bà, nhưng bà lại cho rằng do bà lựa chọn đúng.

- Nhưng mẹ sẽ buồn.

- Mẹ không buồn đâu – Viễn khẳng định – Bà không chỉ có mình anh.

- Sao anh biết?

- Anh biết tất cả.

Viễn luôn tỏ ra bí mật với những thông tin, cho dù anh ấy đã tiết lộ thì bạn cũng chỉ biết được có thế.

My thấy thất vọng khi anh không muốn có con với cô. Anh không yêu cô cũng được, nhưng đừng để cô héo mòn bên anh.

- Đến rồi.

Không phải là nhà hàng của anh nữa. Lần này là một nhà hàng mang phong cách Mexico. Có một nhân viên ra mở cửa xe giúp họ, cả hai người bước xuống. Bên trong là một âm thanh tươi trẻ, tràn đầy năng lượng cuộc sống.

- Đây là nhà hàng khá được. Không biết em có thích không.

- Em là người dễ chiều mà.

- Bạn anh đã mở nó năm năm, bốn năm khách khứa lèo tèo, lãi gần như không có. Và một năm trước nó nghe theo anh thay đổi phong cách – Anh giang tay ra – Giờ thì xem giang sơn của nó đi. Được quá phải không?

Là nhà hàng của bạn anh? Sao đột nhiên My lại thấy hơi thất vọng nhỉ. Nhưng ở trong thành phố này, anh quen rất nhiều người. Chủ của những nhà hàng nổi tiếng anh đều quen, cho nên không thể tránh được.

Thật ra My muốn đi đến một nơi mà chỉ có riêng hai người. Im ắng. Cô sẽ nói cho anh hết những điều mà cô suy nghĩ.

Viễn bước vào trước, anh thậm chí còn không khoác tay cô. My hơi chững lại, cô dần mất cảm hứng với buổi tối này.

- Em có thể có lựa chọn tốt hơn mà.

Từ đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói, cô biết nó là của ai nhưng cô không quay lại và bước vào bên trong nhà hàng.