Tóm tắt truyện
My lấy chồng năm 20 tuổi, đó là một anh chàng giàu có. Cuộc sống của cô trở nên tẻ nhạt đến mức trống rỗng khi người chồng luôn bận rộn công việc, dùng vật chất để bù đắp tinh thần cho cô.
Mọi chuyện bắt đầu khi chồng của cô thuê một người thư ký mới là Thất, ngay từ lần đầu tiên gặp anh ta đã có những biểu hiện lạ với cô. My không biết rằng bản thân đang dần bị dụ dỗ vào một vòng xoáy nguy hiểm giữa tình yêu và du͙© vọиɠ.
Bắt đầu
Trên đại lộ vắng tanh, một chiếc ô tô lao vụt qua ánh đèn đường. Vũng nước mưa đọng từ sáng bắn tung toé. Từ trong xe phát ra tiếng nhạc sôi động.
My ngả đầu vào cửa kính, chầm chậm nhắm mắt. Không gian xung quanh ngoài tiếng nhạc ra thì chẳng còn gì nữa cả. Đây là đâu nhỉ? Đã mấy tháng nay cô như người sống trong vô thức. Cô không hề biết việc làm ý nghĩa gần đây nhất của bản thân là gì.
Đột nhiên tiếng nhạc bị ai đó vặn nhỏ đi, My mở choàng mắt nhìn anh. Người đàn ông bên cạnh dường như không để ý được điều đó. Anh là chồng cô, Viễn, ba mươi tuổi, là chủ của một nhà hàng lớn trong thành phố.
Anh không làm đấu bếp hay gì cả, anh chỉ kinh doanh. Mọi thứ vận hành trong nhà hàng như đầu bếp, phục vụ, ngay cả người lên thực đơn mỗi ngày cũng được anh thuê về. Tuy nhiên anh làm ăn vẫn rất tốt.
Viễn từng nói với cô, kinh doanh chủ yếu là ở đầu óc, nghệ thuật mới cần năng khiếu. Lúc đầu cô không hiểu lắm, nhưng ở với anh thì cuối cùng cô cũng đã hiểu. Anh trả nhiều tiền để thuê những người giỏi ở các nhà hàng nỗi tiếng khác, hoặc chỉ cần người có tài là được. Anh có con mắt nhìn người rất chuẩn, và một cái đầu biết đặt tiền đúng chỗ.
- Em đang suy nghĩ gì thế? - Đột nhiên Viễn hỏi - Khó chịu khi anh bật nhỏ nhạc à?
My nhất thời chưa hiểu ra câu hỏi của anh.
- Bình thường em đâu có nghe mấy loại nhạc thế này?
Lúc này thì My đã hiểu ra, cô vuốt tóc mình và hỏi:
- Thế anh nghĩ em nghe loại nhạc nào?
- Kiểu như Moon River hay là Baby,I love you.
My hơi cười, mọi thứ anh nói đều sai hết. Cô không thích nghe nhạc. Chính xác là như thế, từ khi quen anh cô mới nghe nhiều.
Không thấy My trả lời, Viễn cũng không nói gì nữa. Anh chuyển qua nghe radio, một bản tin về kinh tế - chính trị trong và ngoài nước. Nó thật khô khan!
Mỗi sáng tỉnh dậy việc đầu tiên của My sẽ là quờ tay sang bên cạnh, và thất vọng. Anh ấy đã không còn ở đó nữa. Chồng cô là một người đúng giờ. Trong mọi cuộc họp anh chỉ đạo, anh luôn là người đến đầu tiên.
Có một lần gặp đối tác về nhà anh uống rất say, phải nhờ tài xế đưa về nhà, cô có gọi thế nào anh cũng không nghe thấy. Lúc đó My có hơi vui một chút, cô có thể thoả thích trêu anh mà không bị anh nói gì.
Có khi sáng mai anh đi làm muộn cũng hay. Nhưng sáng hôm sau, anh vẫn đi đúng giờ. Nhiều khi My tự hỏi, chồng mình thật sự có phải là con người hay không? Tại sao anh lại sống như một con robot đã được lập trình sẵn như vậy.
Bước xuống giường, My đi quanh ngôi biệt thự rộng lớn của mình. Giờ đã là quá giờ ăn sáng, giúp việc cũng đang chuẩn bị bữa trưa. Đó là người duy nhất mà My có thể nói chuyện ở trong ngôi nhà lạnh lẽo này. Cô ấy là một người đôn hậu, thật thà.
- Sao cháu không mặc áo khoác? Trời còn đang gió mùa đấy! - Vừa thấy My bước xuống với một chiếc váy ngủ dài đến chân, bà Yến đã nhíu mày nói. Ngay sau đó, bà đi tới cây treo quần áo gần cửa ra vào, lấy từ đó xuống cái áo măng tô của chồng cô và đem tới - Mặc tạm vào. Đợi cô làm xong bữa rồi ăn luôn.
My cười hài lòng:
- Cô nói cho cháu biết đi, tại sao cô không lấy chồng? Nếu được cháu cũng muốn độc thân như cô.
Bà Yến lườm My:
- Đừng có hỏi mấy chuyện tế nhị như thế. Để bà chủ biết được không hay đâu.
Bà chủ ở đây là mẹ của Viễn, cũng là mẹ chồng cô. Bà không sống trong ngôi nhà này, nhưng mỗi lần qua đây đều khó chịu mà không có lý do. My còn nghĩ nhiều khi bà đợi cơn tức giận rồi mới sang đây để trút. Cô không biết cô đã làm gì sai nữa, có lẽ là cưới con trai cưng của bà.
- Cháu cũng không thích lấy chồng - My nói nhỏ - Nếu biết lấy chồng giàu tẻ nhạt thế này, cháu nhất định sẽ không lấy.
- Cháu lấy chồng vì tiền à? - Bà Yến vừa lau lại cái bếp vừa nói.
My không e ngại, gật đầu và nói:
- Đúng thế. Cháu lấy Viễn một phần vì tiền. Lúc đó cháu còn ngây thơ nghĩ rằng cháu chỉ cần kiếm một người như Viễn thì anh ấy sẽ lo cho cháu được cả phần đời còn lại. nhưng lo được thì sao chứ, anh ấy dường như cũng chẳng yêu cháu.
Bà Yến thở dài đáp:
- Viễn là người lạnh lùng nhưng cậu ấy yêu cháu. Đừng nghi ngờ.
- Sao cô biết chứ? Anh ấy chẳng bao giờ nói nổi một lời thương yêu. Ngay cả sở thích của cháu anh còn chẳng thuộc. Hay việc hỏi cháu có muốn nghe tin tức kinh tế - chính trị không mà chuyển luôn qua. Cháu như một cái bình hoa di động bên anh vậy.
- Hoá ra việc của cô là nói xấu con trai tôi.
Từ ngoài cửa vang lên một giọng nói đanh thép khiến cả My và bà Yến hốt hoảng. My vội vàng đứng dậy nói:
- Mẹ, mẹ qua lúc nào ạ?
Người phụ nữ tóc ngắn, xoăn và nhuộm màu ánh tím, choàng một chiếc áo lông dài. Trên người bà ta là bảy bảy bốn chín loại vòng tay, vòng cổ, hoa tai các loại. Nhìn qua cũng biết là người thích khoa trương. Bà không trả lời câu hỏi của My, bước đến ngồi vào cái ghế của cô vừa ngồi. Bà đặt cái túi lên trên bàn, nhìn quanh ngôi nhà.
- Nhà rộng rãi thế này, nói xấu ai cũng phải be bé cái mồm không cả làng cả xóm người ta nghe thấy bây giờ.
- Dạ, con đâu dám. - My cúi đầu, cô liếc mắt nhìn bà Yến cầu cứu.
Bà Yến như hiểu ý, vội vàng bưng đĩa hoa quả trong tủ lạnh ra:
- Mời bà chủ ăn trái cây.
Bà Lan không nói gì, nhón một quả nho bỏ vào miệng, nhưng rồi lại nhè ra ngay, mắt nhăn lại:
- Sao chua thế? Muốn gϊếŧ người à?
Lần đầu tiên My thấy có người vu khống người khác gϊếŧ người vì một quả nho chua.
- Ơ, nho ngọt mà. - Bà Yến thắc mắc.
- Lại còn cãi. Cái nhà này giờ ai cũng cãi tôi được rồi. Con trai tôi cưới cái loại gì về nhà thế không biết, giờ để nó trèo lên đầu lên cổ tôi nó ngồi.
My ra hiệu cho bà Yến đi vào bếp, bà Yến cũng hiểu ý. Hai người phối hợp nhịp nhàng. Đây không phải lần đầu tiên mà là chuyện như cơm bữa, cho nên cả hai đã quen.
My không chiều được mẹ chồng mình, nhưng cô có thể chịu đựng được bà ta. Mẹ cô đã dạy, lấy chồng rồi thì phải theo nhà chồng, bố mẹ chồng cũng là bố mẹ mình, huống hồ người đàn bà này một mình nuôi Viễn. Bà ta cũng vất vả nhiều rồi.
- Con xin lỗi mẹ, ngày mai con sẽ lựa hoa quả tốt hơn - My từ tốn nói - Hay mẹ ăn lê nhé? Lê Hàn Quốc ngọt lắm. Để con gọt cho mẹ. - Vừa nói My đã xông xáo đi lấy con dao.
Nhưng bà Lan đã ngăn lại:
- Được rồi, tôi chẳng thiết ăn gì ở đây nữa hết. Cái gì cũng khó nuốt. Tôi sang để nói với chị hôm nay tròn hai năm ngày chị làm dâu nhà tôi rồi, sao đến giờ vẫn chưa có đứa cháu nào cho tôi bế?
Hai năm? Vậy hôm nay là kỷ niệm ngày cưới ư? Vậy mà My chẳng nhớ gì cả. Riết rồi cô quên mất khái niệm ngày tháng, các ngày lễ trôi qua một cách vô vị. Trước chồng cô có hay gửi hoa, nhưng thấy cô không hào hứng nên thôi anh chẳng gửi gắm gì nữa. Anh là kiểu người nếu không thấy lời lãi thì chẳng đầu tư làm gì cho mệt.
- Chị lại chơi bài im lặng đấy phỏng?
My lại tự chìm vào dòng suy nghĩ mà quên trả lời câu hỏi mang tính thường xuyên của mẹ chồng. Nhưng chuyện con cái có phải muốn là được đâu.
- Con…con sẽ cố gắng ạ!
- Chị cứ liệu cái thần hồn chị. Không phải chị trẻ mà tôi bỏ qua cho chị đâu. Lấy chồng rồi là phải có con, không có thì chị bước ra khỏi đây. Nhà tôi cần có người nối dõi.
My thở dài, nói giọng ảo não:
- Vâng, thưa mẹ!
Thật ra Viễn chưa muốn có con với cô chứ không phải là cô không muốn. Anh luôn bỏ qua mỗi khi cô đề cập đến. Anh nói trẻ con rất phiền, anh sẽ mất đi một phần trong quỹ thời gian của bản thân để ở nhà chơi với nó, dạy dỗ nó…Cô thì còn trẻ, hai người có thể tính đến chuyện đó trong vài năm tới.
My chỉ mong mình có con, để căn nhà này bớt giá lạnh hơn một chút thôi.
Bà Lan vừa đi khỏi thì chiếc xe của Viễn đi vào trong sân. Từ trên xe, một người đàn ông lạ bước xuống mở cửa cho Viễn. Anh ta cao hơn Viễn một chút, thân hình cũng rất đẹp trong bộ comple màu đen. Đây là lần đầu tiên My thấy, hình như là người mới của Viễn.
- Anh về nhà sớm thế? - My đi theo khi Viễn vào trong nhà.
Anh trả lời qua loa:
- Về lấy tập hồ sơ thôi.
- Sao không bảo em mang qua công ty cho?
- Em thì biết gì đâu mà lấy.
My luôn có cảm giác, chồng cô rất coi thường cô về những chuyện thế này. Đành rằng cô không học đại học, nhưng cũng không thua kém ai trong mấy chuyện đọc hiểu. Anh chỉ cần nói nó là cái gì cô sẽ lập tức mang nó qua cho anh.
My ngồi phịch xuống cái ghế sô pha, chống một tay lên cằm và nhìn xa xăm. Cô vẫn đang mặc bộ váy ngủ, khoác bên ngoài là chiếc áo măng tô của chồng và không mặc áo ngực. Lúc này My mới để ý trong nhà có người lạ, cô vội vàng ngồi thẳng dậy, khép hai vạt áo vào.
Anh ta đang nhìn cô! Khi My quay ra thì thấy ánh mắt đó. Anh hơi mỉm cười rồi quay đi. Rõ ràng là anh ta muốn để cho cô biết anh ta đang nhìn cô, nhưng lại quay đi như thể không nhìn. Anh ta có ý gì?
Từ trên nhà có tiếng vọng xuống rất đúng lúc:
- My, lên đây anh bảo!
My ngước mắt lên, cô đứng dậy rồi đi thật nhanh lên trên nhà.
Nhưng vừa đi qua người đàn ông đó, anh ta liền nói rất nhỏ với cô rằng:
- Tên tôi là Hải.