Chương 47: Nỗi Phiền Muộn Của Cô Sa

Nhưng, mặc kệ thế nào, Sa Chức Tinh không ghét sự sắp xếp này.

Bây giờ đi đến thành phố khác, sau này không cần lo lắng lúc nào cũng phải nghe An Hâm nói chuyện xem mắt.

Sau câu nói của Lạc Hi Thần, ngày thứ hai Sa Chức Tinh liền đến công ty T thị báo danh.

Lạc Hi Thần thân là người thừa kế của Lạc thị, sau khi về nước tự mình tiếp nhận tất cả việc lớn bé của tập đoàn, phải qua lại liên tục giữa các công ty dưới trướng nhà họ Lạc, lúc Sa Chức Tinh đến công ty T thị, anh cũng đi cùng.

Thời hạn, ba tháng.

Gia tộc họ Lạc sở hữu xí nghiệp khổng lồ, hơn nữa vài người quản lý việc của công ty thường ra ngoài công tác, để thuận tiện nên anh mua nhà ở rất nhiều thành phố, phòng khi dùng đến.

Lần này Lạc Hi Thần đến T thị, đương nhiên là ở chỗ của nhà họ Lạc.

Nhưng Sa Chức Tinh không được tốt như vậy, ở đây không thân không thích, lúc hai người tới T thị là mười giờ tối, đêm nay cô phải tìm khách sạn ở trước, ở đây trong ba tháng nên phải tìm phòng, nhưng cô hoàn toàn không quen thuộc với nơi này, chưa từng đến lần nào.

Hơn mười phút sau xe Lạc Hi Thần dừng trước một tòa biệt thự gần biển.

Lạc Hi Thần xuống xe, tự đi vào trong.



Sa Chức Tinh chần chừ đứng ở cửa, nghĩ đến vấn đề chỗ ở đêm nay của mình, vẻ mặt phiền muộn.

Khiến cô buồn phiền là lúc vừa tới cô có để ý, cách toà biệt thự này phạm vi một ngàn dặm không có một khách sạn nào.

Nói cách khác, nếu cô muốn tìm chỗ ở, phải ngồi xe đi rất xa, vấn đề đáng nói là, đối với nơi này cô hoàn toàn không biết gì cả.

Ánh mắt Sa Chức Tinh đảo tới đảo lui, cuối cùng dừng ở bóng dáng Lạc Hi Thần.

Đối với cô nơi này trời xa đất lạ, anh là người duy nhất mà cô có thể dựa vào.

Hai người lớn lên cùng nhau, cho cô ở đây một đêm, chắc là không sao đâu nhỉ?

“Lạc Hi Thần!” Sa Chức Tinh do dự một chút, đột nhiên gọi anh lại.

Lạc Hi Thần dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô một cái, yên lặng chờ cô mở miệng.

“Đêm nay, tôi có thể ở tạm chỗ này một đêm không.....” Sa Chức Tinh có chút ngượng ngùng khi nói vậy.

Tuy rằng lớn lên với nhau từ nhỏ, nhưng dù sao cũng trai đơn gái chiếc, một vài lúc cũng không thuận tiện cho lắm.

Đuôi lông mày Lạc Hi Thần giật giật, không trả lời, chỉ liếc vào trong.



Một ánh mắt, Sa Chức Tinh đã hiểu, khoé môi cong cong, vui vẻ đi trước vào căn biệt thự.

Đây là ăn ý hai người bồi dưỡng được sau bao nhiêu năm quen biết, có đôi khi chỉ cần một ánh mắt đã hiểu rõ mà không cần nói ra, không phải giữa cặp nam nữ nào cũng có thể thấu hiểu như vậy.

“Đồ ngốc!” Lạc Hi Thần nhìn bóng dáng cô, môi mỏng nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

Từ nhỏ đến lớn, có khi nào anh bỏ cô một mình?

Vừa đến một thành phố xa lạ, cho dù đêm nay cô muốn ra ngoài ở một mình, anh cũng sẽ không chịu!

Hơn nữa, giữa bọn họ cần khách khí vậy sao?

Nghĩ đến điều này, không hiểu sao Lạc Hi Thần có chút khó chịu.

Không để ý tới phản ứng của anh, Sa Chức Tinh vào trong trước, yên lặng ngồi ở phòng khách chờ anh sắp xếp phòng cho mình.

Toà biệt thự này rất lớn, dường như còn rất mới, bài trí cũng hoàn toàn mới, đồ dùng trong nhà không nhiều lắm, chỉ có vài thứ tất yếu đơn giản, chắc là chuẩn bị cho người đến đây công tác.

Lạc Hi Thần đi vào, nhìn cô một cái, giọng điệu thờ ơ phun ra một câu: “Nhà này rất ít khi có người tới đây ở, giường chỉ chuẩn bị có một cái.”