Chương 34: Nếu Không Thì Đi Xem Mắt Đi

Mặt Sa Chức Tinh đỏ bừng, tức giận giơ cánh tay hung hăng đánh vào bụng anh một phát.

Không nói gì thì chết sao?

Lạc Hi Thần cũng không so đo với sức lực đánh không đau không ngứa của cô, sờ mũi, giọng nói còn có chút vô tội: “Tôi nói sự thật.”

“Anh ra ngoài, một người bận rộn chạy đến đây xem náo nhiệt làm gì?” Sa Chức Tinh nhíu mày, đẩy anh ra khỏi phòng bếp.

“Hôm nay tôi không bận.” Tay Lạc Hi Thần giữ lấy tay cô ở trước ngực, lời nói vẫn như cũ không chút để ý.

“Không bận cũng đừng cản trở người khác bận rộn!” Sa Chức Tinh ngẩng đầu, nói lời chính nghĩa.

“Cản trở em à?” Lạc Hi Thần cười mỉm, thản nhiên hỏi.

Sa Chức Tinh: “......”

Lạc Hi Thần buồn cười nhìn dáng vẻ cô không còn gì để nói, bỗng nhiên cười ha ha.

Tiếng cười sang sảng, tự nhiên vang lên ở ngoài cửa bếp, xa gần đều có thể nghe được rõ ràng.

Ôn Lam đi từ từ từ trong bếp ra, ánh mắt lẳng lặng nhìn dáng vẻ hai người, nghĩ đến tin tức sáng nay, biểu cảm trên mặt dịu dàng hơn nhiều.

Hai người đùa giỡ không kiêng nể gì như vậy, nào có nhìn ra chút dấu vết mập mờ?

Dưới sự khuyên bảo của Ôn Lam, Sa Chức Tinh ở lại nhà họ Lạc ăn bữa trưa, cơm trưa là một bữa đại tiệc cua biển tươi ngon, Ôn Lam tự mình xuống bếp nấu nướng, hương vị tự nhiên không cần nói, quan trọng nhất đây chính là mùi vị Sa Chức Tinh ăn lúc nhỏ.

Ăn xong cơm, Sa Chức Tinh trở về nhà họ Sa.

Khi vào cửa, An Hâm đang dọn dẹp bàn ăn, trên bàn đều là đĩa trống, đến một chút cặn cũng không dư thừa.



“Mẹ, mẹ không nấu phần của con sao?” Sa Chức Tinh nhìn một chồng đĩa trống không, bỗng nhiên có một loại cảm giác không được yêu thương.

An Hâm liếc cô một cái, không để ý nói: “Ở nhà Hi Thần ăn vui vẻ như vậy còn muốn chuẩn bị cho con cái gì nữa?”

Sa Chức Tinh nghe thế nào cũng cảm thấy trong lời nói có chút kỳ lạ, cô cũng không gọi về nói mình không về nhà ăn cơm, sao mẹ lại khẳng định như vậy?

An Hâm cũng đoán được cô đang nghĩ gì, hơi khinh thường suy nghĩ này của cô.

Cô có về ăn cơm không còn cần phải đoán sao? Dựa vào mức độ yêu thích của Ôn Lam với cô, nhất định sẽ giữ cô lại.

Sa Chức Tinh không nghĩ ra, cúi đầu đi lên tầng về phòng, còn chưa đi được mấy bước, giọng nói của An Hâm bỗng nhiên bay tới từ phía sau: “Ngày mai mẹ sắp xếp cho con một buổi xem mắt, đối phương là quản lý cấp cao của một công ty lớn, hai mươi năm tuổi, cũng không lớn hơn con nhiều, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, ngày mai đi gặp mặt đi!”

Sa Chức Tinh đang chuẩn bị bước chân lên cầu thang xoắn ốc nghe lời nói của bà ấy xong sững lại, lưng cứng đờ, ánh mắt từ từ nhìn về phía bà ấy: “Xem mắt?”

“Đúng vậy, tuổi trẻ của con gái chỉ có vài năm, không phải kết hôn chớp nhoáng, trước tiên làm quen một chút, qua một thời gian, cùng tìm hiểu một chút, nếu không được cũng có thể nhân lúc còn trẻ mà đổi người khác.” An Hâm phát biểu ý kiến của chính mình.

Vài câu nói, thậm chí khiến cho Sa Chức Tinh không còn cơ hội dùng lý do “tuổi còn nhỏ” để từ chối.

“Mẹ, công việc của con còn chưa tìm xong, ngày mai phải đi phỏng vấn, không có thời gian......” Sa Chức Tinh suy nghĩ, muốn dùng lý do công việc để từ chối, còn chưa nói xong, lại bị An Hâm cắt ngang: “Công việc quan trọng hay là hôn nhân quan trọng?”

Sa Chức Tinh không còn gì để nói.

“Mẹ vì muốn tốt cho con, ngày mai ngoan ngoãn đi đi, nhớ phải để lại cho người ta ấn tượng tốt.” An Hâm an ủi cô một câu, bưng một chồng đĩa lớn vui vẻ đi vào nhà bếp.

Sa Chức Tinh lẳng lặng nhìn dáng vẻ bà ấy biến mất, bĩu môi.

Đi thì đi, không phải chỉ là xem mắt thôi sao, chỉ cần hai bên không có tình cảm, ăn một bữa cơm cũng không ít đi tý thịt nào.