Chương 47: Nương Tựa Cùng Nhau
BeTa _Đông Hoa
Uông Tịnh Nhan nghe giọng nói quen thuộc của phái nữ, bỗng giật mình vội quay lại, nhìn thấy là Đinh Yến Tử thì kinh ngạc, sau lại mừng rỡ. Thật may vì không phải là Hắn ta tìm thấy cô.
Tống Nguyệt Linh nhìn Uông Tịnh Nhan, cũng gần nửa năm không gặp mà chị ấy tiều tụy xanh xao như vậy, đứa bé trai trong lòng của chị, gương mặt nhỏ nhắn cũng gầy đi nửa vòng, nhưng chiều cao lại tăng lên không ít. Gương mặt bé con nghiêm nghị, đôi mắt to tròn mở ra nhìn cô với vẻ phòng bị, vóc dáng cùng khí chất của bé con đúng là từ một khuôn của người đàn ông kia mà đúc ra. Nhưng cô ngạc nhiên là vì sao hai mẹ con chị ấy lại có mặt ở đây, nhìn bề ngoài của hai mẹ con cũng biết cuộc sống cũng không tốt lắm.
Tống Nguyệt Linh không hỏi nhiều chỉ trả tiền cho những thứ đã mua, giơ tay nắm chặt lấy bàn tay của Uông Tịnh Nhan, kéo hai mẹ con chị cùng nhau đi về nhà của mình. Ở nơi này gặp lại Uông Tịnh Nhan khiến cô rất vui vẻ cùng có chút xúc động, mặc dù không biết chị ấy đã phải trãi qua những chuyện gì, nhưng về nhà là có thể từ từ để nói rồi.
Ngồi nghe Uông Tịnh Nhan kể về chuyện chị ấy phải đối mặt trong mấy tháng qua không khỏi khiến cho Tống Nguyệt Linh cảm khái không thôi vì hai người bọn cô không hẹn mà giống nhau, đều bỏ trốn đi nơi khác vì hai người đàn ông đó. Cô cũng không ngạc nhiên lắm khi nghe Uông Tịnh Nhan làm như vậy, một người có thể chết vì con của mình thì còn có chuyện gì không thể làm chứ. Nhưng hai mẹ con chị lại gặp phải khó khăn vì sợ Đỗ Long tìm ra được hành tung nên chỗ dừng chân của hai người chỉ có thể ở được vài ngày là phải dọn đi nơi khác, công việc lại không có mà phải mang theo con nhỏ ở bên người khiến cho những ngày qua của hai mẹ con vô cùng vất vả.
Tiền trên người dần dùng hết, Uông Tịnh Nhan đang tuyệt vọng ôm con đi xin việc làm thì gặp được Tống Nguyệt Linh. Tống Nguyệt Linh cũng nói tóm tắt về chuyện của mình và Nghiêm Hạo, sau lại muốn giữ hai mẹ con của Uông Tịnh Nhan ở lại với mình. Cô và chị ấy đều một thân một mình ở nơi xứ người cũng nên nương tựa vào nhau mà sống qua ngày. Cô tin tưởng hai người đàn ông ấy không thể tìm ra được chỗ này.
Uông Tịnh Nhan cũng không từ chối, thật ra mấy tháng qua mang theo bảo bảo đi khắp nơi cô cũng xót cho bé . Bây giờ tình cờ gặp lại Đinh Yến Tử, người mà cô tưởng đang hạnh phúc ở bên người chồng tài giỏi như Nghiêm Hạo và hai đứa con xinh xắn, có một mẹ chồng cảm thông và yêu thương cô. Có ai ngờ người mà cô nghĩ là vô cùng may mắn lại bị chồng phản bội, ly hôn, còn con thì bị đem đi, hiện tại thì bụng mang dạ chửa mà trốn tới đây, so với cô ấy thì cô có là gì?
Uông Tịnh Nhan khóe mắt nóng lên vì đau lòng cho Đinh Yến Tử. Tống Nguyệt Linh ôm Tịnh Nhan vào lòng, giọng nói chùn xuống: "Em không sao, bây giờ em đã có đứa con của riêng mình rồi, còn hai bảo bối kia, em tin sẽ có một ngày được gặp lại chúng. Hai người chúng ta phải vì bảo bảo của mình mà cùng cố gắng tiến về phía trước, nhất định phải vui vẻ mà sống."
Uông Tịnh Nhan gật đầu, cô vươn tay ôm lấy bé con từ lúc vào nhà đến giờ vẫn một mực ngồi im lặng kế bên: "Khắc Nhi! Con hãy chào dì đi nào."
Cậu bé đã hơn một tuổi, bé con vẫn nhìn chằm chằm vào Tống Nguyệt Linh, một lúc lâu cuối cùng cũng mở miệng: " Chào dì." Giọng nói non nớt mà rõ ràng vang lên.
Một buổi sáng sớm trong ngôi nhà có hàng rào bằng kẽm gai ấy, nay đã được thay thế bằng chiếc cổng chắc chắn hơn, con đường bằng đôn gỗ vào nhà, khoảng sân trống nay đã có thêm chiếc xích đu bằng gỗ nhỏ xinh, thảm cỏ xanh mướt dưới chân, phía trên xích đu là một giàn dây leo xanh mươn mướt phủ lên, quấn quanh mái vòm mát mẻ. Những khóm hoa xinh xắn được trồng khéo léo ở trước sân, từng luống rau non, vài cây ăn trái được trồng để có bóng mát, ngôi nhà nhỏ bé chìm trong nắng sớm mang theo cảm giác ấm áp và yên bình.
Bên trong nhà vào lúc này, đã có thêm một thành viên nữa, cô bé với làn da trắng hồng như sữa, hai mắt to đen láy, đôi môi hồng chúm chím, hai má phồng phồng lên, nhìn vào chỉ muốn nựng má hồng của bé để mà giày vò hai má xinh xắn ấy. Bé mặc một chiếc váy hoa đơn giản, tay áo phồng trông vừa ngây thơ vừa đáng yêu, hai tay bé đang chống nạnh, mắt trợn to lên nhìn cậu bé ở bên cạnh: "Anh Thiên Khắc, hôm nay anh không được đánh nhau ở trong trường nữa đâu đấy, lần này em che giấu giùm cho anh nhưng lần sau em mới không thèm quan tâm anh nữa đâu." Nói xong, bé gái giận dỗi bĩu môi của mình lên.
Cậu bé im lặng quẫn bách, cậu biết cậu đã làm cho tiểu công chúa nổi giận rồi. Cậu cũng không muốn như vậy đâu, nhưng khi nghe thằng nhóc đó nói cậu và tiểu công chúa là con hoang thì cậu chỉ muốn đấm cho vỡ mặt nó ra thôi. Cậu mới không phải là con hoang, tuy còn nhỏ nhưng cậu cũng biết cha mình là ai, vóc dáng của người đó rất cao lớn, gương mặt lạnh lùng đi đâu cũng có vài người đi theo, trông rất oai phong. Cậu không hiểu vì sao cha và mẹ lại tách ra, nhưng cậu muốn ở bên cạnh mẹ. Còn tiểu công chúa là con của dì xinh đẹp. Cậu nhớ khi cậu gặp dì, tiểu công chúa còn nằm trong bụng của dì nha. Từ lúc tiểu công chúa được sinh ra, cậu đã thầm hứa trong lòng sẽ bảo vệ cô bé, không cho phép bất cứ người nào khi dễ cô. Cậu không biết ba của tiểu công chúa là ai, nhưng dù sao, ai mà khi dễ cô bé, cậu sẽ không tha, cho dù là ai đi nữa. Bàn tay của Đỗ Thiên Khắc siết lại, nắm đấm nhỏ xíu kiên định.
Đinh Nhã Linh nhìn gương mặt của Thiên Khắc thì lắc đầu, tên đầu gỗ này chắc chắn là không nghe lời cô bé rồi. Cô bé thở dài bất đắc dĩ: "Anh không sợ dì Tịnh Nhan biết được sẽ lo lắng sao?"
Cậu bé giật mình, cúi mặt xuống đầy ảo não, gương mặt lúc nào cũng nghiêm nghị bây giờ đầy hối hận. Cậu mới không muốn làm mẹ lo lắng nhưng tiểu công chúa của cậu, cậu phải bảo vệ nha.
"Anh Thiên Khắc, Linh Nhi không sao đâu, tụi nó nói gì thì kệ nó, vì em có mẹ, có dì Tịnh Nhan, còn có anh Thiên Khắc nữa, em mới không phải là con hoang như tụi nó nói." Cô bé bỗng nắm lấy tay của cậu bé nhẹ nhàng nói, gương mặt cô bé hơn 3 tuổi rưỡi mỉm cười tự tin mà kiên quyết. Cô bé biết anh Thiên Khắc đánh nhau là vì mình, mặc dù bé mới ba tuổi rưỡi nhưng đã có rất nhiều chuyện bé đều biết nha: "Anh phải hứa với em đừng đánh nhau với tụi nó nữa, không được làm hai mẹ của chúng ta lo lắng, hai mẹ đi làm đã rất vất vả lắm rồi, chúng ta phải ngoan mới tốt."
Cô bé hiểu chuyện dặn dò, Thiên Khắc gật đầu, siết chặt lấy tay của cô bé, trong lòng cũng bỏ thêm một câu, chỉ cần tụi nó không nói tới Linh Nhi, anh sẽ không đánh. (DL: bó tay, bé này có máu giang hồ giống ba)
Trong bếp, hai người phụ nữ xinh đẹp đứng nhìn hai bảo bối, môi nở nụ cười hạnh phúc lại có chút chua xót.