Chương 44: Sẩy Thai
Tống Nguyệt Linh đêm đó được Chu Hàn Quân đưa tới thành phố B.
Nhưng khi đi tới xe lửa cô đã đổi chuyến đi tới thành phố C. Cô không muốn làm phiền Chu Hàn Quân và sự sắp xếp của anh. Cô biết mình không thể đáp lại tình cảm của anh, vậy nên không muốn khiến anh phải hy vọng về cô. Cô chỉ muốn kiếm một nơi yên tỉnh không ai biết cô và sanh bảo bảo ra hai mẹ con có thể êm ấm mà sống qua ngày.
Vì không muốn Nghiêm Hạo tra ra được cô đành ngồi xe lửa hai ngày một đêm đến thành phố C .Bỏ lại tất cả sau lưng, gia đình kiếp trước, tình yêu kiếp này và hai dứa con bé bỏng ở phương xa của cô, một lần nữa bắt đầu lại nơi mới và cuộc sống mới với bảo bảo của riêng cô.
Thành Phố A xôn xao vì Tổng giám đốc của Nghiêm Thị- Nghiêm Hạo một lần nữa tái hôn với một diễn viên múa balê " thiên nga của châu á."
Hôn lễ dự tính rất long trọng và xa hoa. Vì lần đầu tiên Nghiêm Tổng tổ chức hôn lễ, lại nghe nói vợ trước cô bé lọ lem cũng không được ngài ấy cử hành hôn lễ. Có thể thấy ngài ấy rất yêu cô vợ sắp cưới này! Tất cả báo chí sôi nổi nịnh bợ ca ngợi hai nhân vật chính. Nào là "Kim đồng ngọc nữ", "Hoàng Tử với Công chúa" xứng lứa vừa đôi ngọt ngào hạnh phúc, khiến ai cũng hâm mộ không thôi.
Mã Lệ xé nát tờ báo có hình Nghiêm Hạo và Lưu Uyển Nhược nắm tay nhau đi vào cữa hàng trang sức nổi tiếng, với tiêu đề..
"Nghiêm Tổng mua nhẫn cưới cho vợ tương lai."
Cô ta ghen tỵ muốn đỏ con mắt. Tại sao? cô ta không cam lòng ,im lặng chờ cơ hội tiếp cận Nghiêm Hạo. Nhưng khi nghe hắn có tình nhân bỏ quên cô vợ ở nhà, khiến cô ta mừng thầm, cái cô ta lo sợ chỉ là vị trị Nghiêm Phu nhân, chứ còn những ả tình nhân bên ngoài thì cô ta không lo ngại. Một người hoàn mỹ như hắn không thể có một người đàn bà.
Rốt cuộc cũng đợi được khi hắn ly hôn và cô vợ hắn bỏ đi, chưa kịp vui mừng thì nghe hắn kết hôn mà người cô ta cứ đinh ninh là tình nhân của hắn lại sắp trở thành Nghiêm phu nhân mà cô ta thèm muốn. Hỏi sao cô không oán hận? Cô ả này còn khó đối phó hơn,
Nghiêm Hạo yêu cô ta sao? Nhìn hắn tất bật lo đám cưới như vậy khiến người Mã Lệ như bị người ta cầm kim châm chích vào người vậy. Vì cái gì cô hết lần này đến lần khác chỉ có thể nhìn hắn lấy hết người này tới người khác? mà cô ở bên Hắn bao lâu nay, trung thành lấy lòng hắn. Nhưng hắn không thèm liếc cô một cái.
Mắt cô ta phẫn hận cùng tức giận, nhìn vào tờ báo bị mình làm nhăn nhúm khóe môi cười lạnh: "Rất yêu sao? hạnh phúc sao?" Mắt lướt qua tia tàn nhẫn.
Mặc Thi Vũ nhìn Lưu Uyển Nhược hạnh phúc ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, viên kim cương lớn sáng chói như muốn đâm vào mắt người ta, hắn nhếch môi châm chọc.
"Em tính ôm con của anh mà gả cho hắn sao?"
"Tất nhiên, khi kết hôn xong em sẽ giải quyết nó!" Lưu Uyển Nhược bàng quan nói.
Mặc Thi Vũ sững người, híp mắt nhìn người con gái xinh đẹp quyến rũ, nhìn đơn thuần này, không tin cô ta lại mang trái tim độc ác như vậy? Dù sao đó cũng là con hắn, chính hắn có chút không đành lòng. Vậy mà cô ta có thể tàn nhẫn dửng dưng như vậy.
"Sao lại bỏ? Sinh ra không tốt sao? Dù gì, hắn cũng đã tin!"
"Không được! Em không thể để một quả bom nổ chậm bên mình được, không phải anh luyến tiếc chứ?" Lưu Uyển Nhược nhìn hắn nghi ngờ.
Mặc Thi Vũ cứng đờ.
Phải! Hắn có chút luyến tiếc! Hắn tính toán sẽ để cho cô ta sinh xong hắn sẽ nói cho Nghiêm Hạo biết đó là con hắn và ôm đi. Cho Nghiêm Hạo thật sâu vì sốc và phản bội.
Nhưng hắn đánh giá thấp sự tàn nhẫn của Lưu Uyển Nhược. Đằng sau gương mặt đẹp đẽ này chính là tâm hồn rỗng tếch, ích kỉ và ác độc. Cô ta chỉ biết yêu bản thân của mình. Có lẽ không sinh ra cũng tốt, có người mẹ như thế này nó cũng không thể hạnh phúc được!
Mặc Thi Vủ nhắm mắt lại có chút mệt mõi.
Lưu Uyển Nhược từ tòa nhà đi ra. Một chiếc xe đen không biển số đậu cách cô ta không xa, vừa thấy cô ta, khởi động xe người đàn ông đội nón kết đen sụp xuống gương mặt, chỉ thây ánh mắt đầy chết chóc nhìn về phía Lưu Uyển Nhược. Tay siết chặt bàn lấy chân nhấn ga nhìn về phía cô và lao thẳng đến.
Lưu Uyển Nhược băng qua đường chợt nghe tiếng xe gầm lên như một con báo vồ về phía cô. Cô ta hoảng sợ mặt tái xanh chân không nhúc nhích được đứng tại chỗ nhìn chiếc xe như mũi tên lao tới cô.
Nhưng khi tới gần chiếc xe giảm tốc độ tiếng thắng chói tay nhưng vẫn tông vào, cô văng ra xa. Bụng chợt đau điếng máu chảy ra, sắc mặt tái nhợt ngất đi.
Người đàn ông trong xe liếc nhìn cô ,mắt không độ ấm nhấn ga vọt đi, bên tai còn vang lên câu nói: "Không được đυ.ng chết, chỉ làm cô ta bị thương thôi!"
Nghiêm Hạo nhận được tin Lưu Uyển Nhược bị tai nạn cấp tốc chạy vào bênh viện. Y tá bận rộn ra vào phòng cấp cứu mùi máu tươi xông lên nồng nặc khiến hắn nhíu mày, gương mặt trầm trọng ,Đỗ Long, Đường Nhật cũng đi tới.
"Tôi đã kiểm tra, là cố ý đυ.ng vào Lưu Uyển Nhược!" Đỗ Long nói ngắn gọn.
Nghiêm Hạo gương mặt đanh lại tức giận:
"Hãy điều tra, mình muốn lôi được kẻ chủ mưu ra!" Giọng nói hắn đầy sát khí.
"Tôi biết rồi!"
Bác Sĩ tay đầy máu bước ra. Nghiêm Hạo vội bước tới nôn nóng: "Sao rồi Bác Sĩ? Cô ấy thế nào rồi?"
"Vì va đập mạnh nên cái thai không giữ được! Nhưng bệnh nhân lần trước đã từng phá thai nên tử ©υиɠ bị tổn thương, cộng với lần này, xem ra sau này rất khó có thể mang thai."
Bác Sĩ giọng tiếc nuối nói xong bước đi.
Nghiêm Hạo đau lòng khổ sở, tay đấm thẳng vào tường. Hắn với Uyển Nhược thật sự không thể có con sao? Làm sao cô ấy chịu được cơn sốc này?
Đường Nhật vỗ vai hắn an ủi.
"Đỗ Long tôi muốn mạng của tên đó tế cho con tôi!"
Nghiêm Hạo rét lạnh nói.