Trước khi Cố Hiểu Khê rời đi, cô bế Huyền Tư Siêu một lúc lâu song trong lòng vẫn không muốn buông cậu bé ra. Đến khi thời gian không còn sớm, cô giao lại đứa bé cho Huyền Diệp rồi cùng Uất Trì Ảnh Quân ra xe. Nhìn Tư Siêu ngủ trên tay, Huyền Diệp cũng nhẹ lòng vì bà sợ cậu bé sẽ khóc và không chịu để mẹ đi. Nghĩ rằng tiếng ồn bên dưới sẽ đánh thức cậu bé, bà cùng một người làm khác đưa cậu lên phòng. Đến nơi, vừa đặt Tư Siêu xuống nôi, Huyền Diệp nhẹ nhàng nói với người làm kia.
" Bà ra ngoài đi, tôi ở đây với Tư Siêu được rồi. "
Không nghe người kia đáp lời, Huyền Diệp cứ nghĩ rằng người đó rời đi mà không đáp, song không phải thế. Bà nghe thấy một tiếng động nhỏ phát ra từ phía sau, theo quán tính liền quay lại thì thấy người kia lấy ra từ trong tay một con dao sắt nhọn, chạy đến rồi vung lên về phía mình. Dù hiện tại Huyền Diệp không còn khỏe mạnh như trước đây, song vì là người của Huyền gia nên ít nhiều bà ấy cũng được di truyền sự linh hoạt và nhanh nhẹn. Trước tình hình nguy hiểm ấy, Huyền Diệp dùng tay ngăn con dao của người phụ nữ kia. Sức lực của cả hai một chín một mười, thoáng chốc con dao lại vung lên cao rồi kề đến ngực bà ấy. Rất nhanh, cả hai bị lực đẩy của đối phương làm cho ngã xuống, Huyền Diệp ngã vào chiếc bàn cạnh giường làm cho đèn ngủ bị rơi xuống, con dao trên tay người phụ nữ kia cũng rơi cách bà ta không xa.
Tiếng động trong phòng rất nhanh đã truyền xuống bên dưới, cả Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê cũng bị âm thanh ấy làm cho kinh động. Khi Ảnh Quân và Hiểu Khê lên đến nơi, đập vào mắt họ là khung cảnh lộn xộn của cuộc vật lộn. Cố Sâm đỡ lấy Huyền Diệp dưới sàn, còn Huyền Tư Siêu lại bị người kia bế lấy và giơ cao lên không trung, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt cậu bé xuống. Trước cảnh thiếu gia của Hoàng Long gặp nguy hiểm, đám thuộc hạ đồng loạt lấy súng và giơ về phía người phụ nữ kia. Cố Hiểu Khê thấy con bị rơi vào tay ả ta, tâm cô như bị lửa thiêu đốt, đưa tay ra hiệu cho họ đừng nổ súng, đồng thời hỏi đối phương.
" Thái Tuyết Anh, bà rốt cuộc muốn gì chứ? "
Cố Hiểu Khê hỏi bà ta, đồng thời cô cũng tự hỏi tại sao bà ta lại có thể lẫn vào người làm của Bán Hải trong khi nơi đây thuộc hạ tuần tra rất nghiêm ngặt. Chuyện này phải nói đến sáng nay, nhân lúc một người làm của Bán Hải rời khỏi biệt thự để ra ngoài mua ít đồ, Thái Tuyết Anh đã nhân lúc người đó không để ý mà ra tay gϊếŧ người, sau đó thay quần áo của người làm kia và dùng thân phận người đó để được vào biệt thự.
Huyền Tư Siêu vừa rồi đang ngủ say, song vì khi nãy Huyền Diệp và Thái Tuyết Anh vật lộn với nhau và gây ra tiếng ồn khiến cậu bé giật mình, đến giờ vẫn không ngừng réo khóc. Nghe tiếng khóc của con, Cố Hiểu Khê càng thêm nóng lòng muốn cứu cậu bé. Nhìn dáng vẻ sốt ruột và lo lắng cho con, Thái Tuyết Anh cười đầy thỏa mãn.
" Tao muốn gì sao? Tao muốn mày phải sống trong đau khổ hơn cả tao. "
Dứt lời, Thái Tuyết Anh hướng Huyền Tư Siêu về phía cửa sổ. Lúc bà ta định vứt cậu bé xuống dưới, mọi người đồng loạt hét lên, nhưng chỉ có Cố Hiểu Khê mới khiến bà ta đột ngột ngừng lại.
" Thái Tuyết Anh, chúng ta làm một giao dịch đi. "
" Giao dịch gì chứ? "
Hắc Lang khi này bước đến phía sau Uất Trì Ảnh Quân, nói nhỏ vào tai anh:
" Lão đại, bắn tỉa không thể nhắm vào vị trí của bà ta được. "
" Vô dụng! "
Ảnh Quân nghiến răng trách mắng, ngay sau đó lại thấy Cố Hiểu Khê bước lên vài bước, đàm phán với Thái Tuyết Anh.
" Dùng mạng của tôi đổi lấy mạng của con tôi. "
" Gì chứ? " Không chỉ Uất Trì Ảnh Quân, những người còn lại trong phòng, kể cả Thái Tuyết Anh cũng ngạc nhiên trước tuyên bố này của cô.
Cô bước thêm vài bước, phía sau liền bị Ảnh Quân dùng tay níu lấy. Nhưng lúc này, vì bảo vệ con trai, cô thẳng thừng gạt tay anh ra.
Thái Tuyết Anh đứng gần cửa sổ, bà ta nhìn lên trời, lúc này bầu trời đã bị mây đen che phủ, dự là rất nhanh sẽ có một cơn bão kéo đến. Nghĩ đến đây, bà ta cười lên một tiếng như thể đạt được thành tựu.
" Được thôi, dùng mạng mày đổi lấy mạng của con trai mày, xem ra cũng không tệ. Nhưng tao nói trước, tao và mày sẽ trao đổi người ở dưới sân chứ không phải ở đây. Trên tay tao là thiếu gia của Hoàng Long, nếu bọn chúng dám đánh lén. " Thái Tuyết Anh rút ra con dao lúc nãy, hăm he đâm xuống người Huyền Tư Siêu. " Nếu dám đánh lén, thì cũng biết hậu quả rồi đó. "
Để đảm bảo sự an toàn cho Huyền Tư Siêu, Cố Hiểu Khê không cho phép bất kì ai làm kinh động đến Thái Tuyết Anh. Xuống đến dưới sân, bà ta chỉ định một người làm trông vô cùng bình thường đến để bế lấy Huyền Tư Siêu, trong lúc đó Cố Hiểu Khê phải di chuyển đến chỗ bà ta, hai tay phải luôn giơ lên cao để đảm bảo không mang theo vũ khí. Khi Tư Siêu an toàn trong tay người làm, Cố Hiểu Khê bất ngờ bị Thái Tuyết Anh nắm lấy tóc và giật ngược ra sau, con dao trên tay bà ta cũng kề sát vào cổ của cô.
Đúng như những gì Thái Tuyết Anh đã tính, rất nhanh trời đã nổi giông bão, sấm chớp nổ vang trời. Huyền Tư Siêu được đưa vào trong và được thuộc hạ canh gác bảo vệ nghiêm ngặt. Riêng Cố Hiểu Khê, cô bị Thái Tuyết Anh kéo ra khỏi biệt thự trong cơn mưa ngày một lớn.
Trước cảnh vợ mình bị bắt làm con tin, Uất Trì Ảnh Quân không khỏi lo lắng. Từ sau khi sinh con, nhìn bề ngoài Cố Hiểu Khê có vẻ đã hoàn toàn hồi phục nhưng theo lời bác sĩ, sức khỏe cô đã suy giảm đáng kể so với trước đây, hơn nữa còn rất dễ bị bệnh. Vì lẽ đó, Uất Trì Ảnh Quân thường không cho cô tắm quá lâu vì sợ cô sẽ bị nhiễm lạnh, và khi thấy cô bị bắt dầm mưa thế này, anh chỉ hận không thể xé xác Thái Tuyết Anh.
Bị kéo đi trong mưa lớn, rất nhanh Cố Hiểu Khê đã bị chóng váng và không thể đững vững chứ đừng nói là chống cự lại bà ta. Mỗi lần không theo kịp bước chân của Thái Tuyết Anh, cô đều bị bà ta tắm chặt lấy tóc và kéo đi trong đau đớn. Một lúc sau, bà ta phát hiện mình đã không còn đường chạy khi phía sau lưng chính là vách đá, chỉ cần sơ ý trượt chân cũng có thể rơi xuống biển và mất xác. Bà kéo Cố Hiểu Khê quay lại để tìm con đường khác, song lúc này mọi người đã đuổi theo kịp.
Nhìn con dao kề cận cổ của cô, ánh mắt của Uất Trì Ảnh Quân cũng trở nên âm lệ và độc ác.
" Thái Tuyết Anh, chỉ cần bà chịu thả Hiểu Khê, tôi sẽ tha mạng cho bà và đưa bà ra nước ngoài sinh sống. "
" Nhưng tao chỉ muốn nó chết. Nếu mày gϊếŧ tao, nó cũng không sống nổi đâu. "
Nói rồi, bà ta lùi lại vài bước chân khiến những viên đá phía sau nứt ra và rơi xuống dưới biển.
Lúc con dao sắc nhọn lạnh lẽo kia rạch một đường ngắn ngay cổ họng Cố Hiểu Khê, Cố Khuynh Nhược bỗng giật lấy khẩu súng từ tay Bạch Lang, chạy lên đối diện với mẹ. Cô đưa khẩu súng ngay thái dương của mình, tuyên bố với Thái Tuyết Anh:
" Nếu mẹ làm hại chị Hiểu Khê, con sẽ bồi táng cùng chị ấy. "
Vốn dĩ Thái Tuyết Anh biết Cố Khuynh Nhược yêu quý Cố Hiểu Khê, chỉ là đứa con gái mà bà ta hết lòng bồi dưỡng lại làm ra hành động ngu ngốc thế này. Ngay lúc này, bà ta chỉ cảm thấy tức giận vì sự ngu ngốc cho cô.
" Cố Khuynh Nhược, người con cần bảo vệ ngay lúc này là mẹ chứ không phải nó. Vì nó mà chúng ta không thể ở bên cạnh nhau, giờ con còn vì nó mà dùng tính mạng uy hϊếp mẹ. "
" Là mẹ đã hãm hại dì, hãm dại chị ấy. Người sai ngay từ đầu là mẹ, kể cả chuyện con được sinh ra trên đời này cũng là sai. "
Trước lời của Cố Khuynh Nhược, Thái Tuyết Anh sững sờ vài giây. Bà ta không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi, gia đình mà bà ta cố gắng vung đắp bị Cố Hiểu Khê phá hủy, bây giờ đứa con gái duy nhất cũng bênh vực Huyền Diệp và không cần người mẹ này. Nghĩ đến đây, bà ta càng thêm hận bọn họ.
" Dù thế nào cũng phải chết, thay vì chết đơn độc một mình, mình cũng phải kéo theo Cố Hiểu Khê, khiến đám người kia phải đau khổ đến tận cùng. " Thái Tuyết Anh nghĩ ngợi, rất nhanh bà ta đưa mắt nhìn Cố Khuynh Nhược, nhìn ngắm thật kỹ con gái mình rồi lạnh lùng rạch một đường ngay cổ Cố Hiểu Khê.
Con dao vừa đi một đường trên làn da nhợt nhạt vì lạnh, tiếng súng theo đó cũng vang lên.
Nhân lúc Thái Tuyết Anh chú ý vào Cố Khuynh Nhược, một viên đạn đã bay đến và ghim vào giữa trán bà ta. Thái Tuyết Anh chết ngay tại chỗ, cơ thể bà ta theo đó cũng rơi xuống vách đá. Có điều, ngay từ đầu Cố Hiểu Khê bị bà ta dùng tay choàng lấy, thế nên lúc bà ta rơi xuống, cô không còn chút sức lực để chống cự, bất lực bị kéo theo xuống dưới đáy biển.