Chương 44: .lấy Cớ Chuồn Êm

Những ly rượu vang đỏ xếp chồng lên nhau ở trên bàn đổ vỡ loảng xoảng.

Hơn mười ly rượu đổ lên làn váy cô ta, làm cho cô ta sợ tới mức ngã ngồi xuống mặt đất, trông vô cùng nhếch nhác.

“Váy của tôi! Đây là mẫu mới ra mà khó khăn lắm tôi mới mua được đấy!” Mục Nghiên Nghiên nhìn thấy trên người mình là một đống tạp nham thì lập tức không nhịn được mà gào toáng lên, lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên người cô ta.

“Cô ơi, cô không sao chứ?”

Một người phục vụ vội vàng tiến tới, kết quả lại bị cô ta chửi mắng.

“Cút ngay! Bản tiểu thư là người mà cô có thể giúp à, không muốn sống nữa sao?”

Người phục vụ kia đành phải đứng ở một bên, không dám tới gần.

Roth ở cách đó không xa nhìn thấy vậy thì nhíu mày, nói với quản gia ở sau lưng mình: “Mau đi giúp cô Mục đi!”

“Vâng, thiếu gia.” Quản gia cung kính gật đầu, xoay người đi nhanh về phía Mục Nghiên Nghiên.

“Tiệc vừa mới bắt đầu đã xảy ra chút sóng gió nhỏ này rồi, thực là khiến người ta lo lắng.” Tuy rằng trên mặt Roth không có cảm xúc gì quá lớn nhưng Hoắc Hoành biết trong lòng anh ta đang cực kỳ không vui.



Chắc sau này cái cô Mục kia sẽ bị kéo vào sổ đen thôi.

“Chỉ là một chút ngoài ý muốn trước giờ dùng bữa thôi mà, ngài Roth đừng quá lo lắng, sẽ không ảnh hưởng tới bữa chính của chúng ta đâu.” Thần sắc Hoắc Hoành không thay đổi, nhưng khóe miệng lại mở rộng hơn mấy phần.

Anh không quên, vừa rồi chính cô gái nhỏ kia cố ý đυ.ng vào bàn ăn là vì để chèn chân bàn lên váy của Mục Nghiên Nghiên.

Biết ngay là cô gái nhỏ này sẽ không để người ngoài tùy tiện bắt nạt mà.

“Tốt nhất là như thế.” Sau khi Roth nghe thấy hai tiếng “bữa chính” liền nở một nụ cười hài lòng.

“Lưu tổng đến rồi.” Giọng của A Hổ vang lên bên tai làm Hoắc Hoành tập trung tinh thần.

Hoắc Hoành nhìn Lưu Chấn với mái tóc xám trắng, chống quải trượng đi tới, sau đó khi quay đầu lần nữa tìm kiếm Nhϊếp Nhiên thì đã không còn thấy bóng dáng cô đâu nữa.

Điều này không khỏi làm cho anh nhíu chặt mày.

Xem ra cô gái nhỏ này không chỉ muốn làm cho Mục Nghiên Nghiên xấu mặt mà quan trọng hơn là muốn tạo ra sự hỗn loạn để trốn.

“Thật xin lỗi, vì tôi có chút việc nên tới trễ một chút, hy vọng cậu Hoắc và cậu Roth đây sẽ không để ý.” Lưu Chấn đi tới trước mặt hai người bọn họ.



Roth chủ động tiến lên bắt tay ông ta, cười nói: “Đương nhiên là không rồi, Lưu tổng bận rộn như thế mà vẫn từ xa tới đây, đã là vinh hạnh của tôi rồi.”

“Ngài Roth khách khí quá!”

“Nếu người đã tới đủ, không bằng chúng ta lên lầu bàn bạc công việc và ăn tối thôi, mời, mời!” Roth làm tư thế mời hai người bọn họ lên lầu.

Trước khi Hoắc Hoành được A Hổ đẩy lên lầu đã quét mắt khắp sảnh chính lần nữa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Nhϊếp Nhiên đâu cả.

Chẳng lẽ cô gái nhỏ này chạy trốn thật rồi ư?

Điều này không giống với phong cách của cô cho lắm, lúc ở trên máy bay anh đã cố ý nói như thế, còn cô rõ ràng là đã nghe được khi đang giả vờ ngủ, sao có thể buông tha một cơ hội tốt như thế chứ?

Kết quả này thực nằm ngoài dự kiến của anh.

Đúng lúc anh còn đang cúi đầu suy tư, Roth nhìn thấy anh vẫn ở nguyên tại chỗ không động thì cười nói: “Tôi thấy mình chẳng hợp với cái tính không nóng không lạnh của ngài Hoắc đây chút nào, tôi đang rất nôn nóng muốn được dùng bữa chính đây này.”

Nói xong, anh ta quay người, tự mình đẩy Hoắc Hoành vào trong thang máy.

Trước khi Hoắc Hoành vào thang máy, âm thầm dùng ánh mắt ra hiệu cho A Hổ, A Hổ hiểu ý khẽ gật đầu một cái, đứng yên tại chỗ không đi lên nữa.