Điều đó là đương nhiên. Cô sao có thể bị mộng du, lúc sáng anh thức dậy, thấy cô nằm co rúm người lại trên Sofa.
Anh cảm thấy có chút đáng yêu, anh nhìn cô một lát, chọc, chọc má cô rồi bế cô lên giường. Đắp chăn cho cô, cô quay người sang rồi tiếp tục ngủ ngon lành.
Người cô cũng co lại, cứ như một con mèo con vậy. Nhưng anh không hiểu tại sao cô ngủ luôn co người.
Anh không hiểu, các bạn có lẽ cũng không nhưng tôi thì hiểu.
Tôi cũng đã từng kể, từ trước đến giờ Kiều Lung Nhi đều nằm ở dưới gạch lạnh.
Đó cùng là nguyên nhân, nằm dưới gạch lạnh cô cần co người lạnh để giữ ấm cơ thể nên cô đã quen như vậy.
Cho dù ngủ đâu cũng sẽ co người người lại, trông đáng thương và đồng thời cũng đáng yêu như thế.
Cứ vậy anh cứ cho cô ngủ thêm một giấc ngon trên chiếc giường ấm.
...----------------...
Doãn Tư Cương đã ăn sáng xong, anh lạnh lùng đứng dậy, dặn dò cô.
"Cô hãy nhớ đừng đi lung tung trong nhà tôi, không nhìn thấy thì đừng đi nhiều, có gì thì cứ nhờ Dì Trần. Còn nếu ông có đến thì.... " Anh bỗng trầm giọng lại.
"Cô tốt nhất nên ngoan ngoãn, đừng nói linh tinh, cũng đừng mách lẽo, ông có hỏi gì thì cô nên suy nghĩ thật kỹ khi trả lời, nếu để tôi biết, cô nói gì với ông thì đừng trách tôi độc ác" Anh cảnh cáo cô.
Cô im lặng, không nói gì, ánh mắt cô buồn thăm thẳm. Cô cảm thấy sợ, sợ khi ông đến mà không có Doãn Tư Cương, lúc đó cô nên nói gì, làm gì đây. Chắc chắn lúc đó cô sẽ ngồi im thin thít, không dám nói gì.
Cô lại tiếp tục cảm thấy lo, không biết ông của anh ấy có khó không, có thích cô không, càng nghĩ lại càng thấy sợ, tay cô bắt đầu run rẩy.
Anh nhìn thấy cô như vậy, cảm thấy cô thật đơn giản và nhỏ nhắn, dễ sợ hãi, lo sợ.
Hình như anh có chút cảm tình với cô. Nhưng chỉ trong hai ngày mà đã có cảm tình, thật là quá giả rồi. Hay là do đã lâu anh không gần nữ sắc, nói cách khác là do những người phụ nữ bên cạnh anh đều là loại người lẳиɠ ɭơ, trơ trẽn.
Anh vẫn chưa được nhìn thấy một người phụ nữ ngây thơ, trong sáng, đơn thuần nên nhất thời có chút hứng thú.
Do là vậy, anh hiểu ra, thì ra, do là anh có chút hứng thú với cô, vì cô khác với những người phụ nữ ngoài kia.
Khi anh hiểu ra được thì anh quay đầu bước đi, anh đến công ty.
Cô thì cứ ngồi ở đó, có cảm giác như là cô không chỉ bị mù mà còn bị câm nữa. Khi bước vào căn nhà này, cô không dám nói gì chỉ là vì sợ sẽ làm phật lòng Doãn Tư Cương.
Cô chỉ nghe anh nói và im lặng làm theo, không dám phản kháng cũng chẳng dám hó hé lời nào.
Thì ra là cô vô dụng đến vậy. Thật sự không làm được gì cả, cô suy nghĩ thế.
Nên cô càng ngày càng nhỏ bé, vì luôn hạ thấp bản thân mình xuống.
Nhị tiểu thư nhà họ Kiều như cô, nhỏ bé đến thế, yếu đuối đến thế, cho dì là ai cũng có thể khiến cho cô sợ sệt, cho dù là ai cũng có quyền sai bảo cô, ai cũng có thể uy hϊếp đến cô.
Thật sự, những người sống trong bóng tối đều như vậy sao. Cô liền đi so sánh với những người khác, những người đồng cảnh ngộ với cô.
Nhưng cô hiểu được, không phải ai cũng như mình. Có nhiều người bị mù nhưng vẫn có được hạnh phúc, việc làm và được tôn trọng đó thôi.
Nhưng có lẻ đó là người khác, còn cô ngay cả hạnh phúc đơn giản cũng không tìm được.