"Này, hai người đã đủ chưa vậy?" Anh đứng dậy, tức giận nói.
"Hả, a ha ha ha, xin lỗi, tôi quên là vẫn còn cậu ở đây, tôi giành vợ cậu từ nãy đến giờ cậu không để ý chứ?" Kỳ Án Văn vô tư nói.
Lúc này Tư Cương nắm chặt tay lại, gương mặt tức giận vô cùng.
Ha, quên tôi sao? Tôi ngồi trơ trơ ra đây mà cậu nói là quên, còn hỏi tôi có để ý hay không nữa chứ, cô ấy là vợ tôi, đương nhiên là tôi để ý rồi. Anh hậm hực suy nghĩ trong lòng.
"Ha, tôi để ý đó." Đưa tay kéo Lung Nhi về bên mình, anh nắm chặt tay cô mắt thì cứ lườm Án Văn.
A! Anh ấy sao vậy chứ? Anh sáy nắm chặt tay mình làm mình đau quá. Cô suy nghĩ.
Anh ngồi xuống sofa và kéo cô ngồi xuống đùi mình.
Cô vội vàng đứng dậy thì bị anh ấy kéo lại. Cô bắt đầu đỏ mặt, ngượng ngùng, ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh.
Cô nói nhỏ với anh.
"Hôm nay anh sao vậy, chúng ta... chúng ta phải diễn kịch sao?" Cô ngây thơ nói với anh.
Anh im lặng không nói gì.
Người phụ nữ này thật là... Diễn kịch sao? Sao cô lại có suy nghĩ như vậy chứ? Thật làm cho người khác tức giận mà. Anh giận dữ, nắm chặt tay cô.
Cô đau nhưng vẫn không dám nói gì vì cô nhận biết rằng.... hình như là anh đang tức giận.
"Sao cậu không ngồi đi, đứng đó làm gì?" Anh thản nhiên nói.
Kỳ Án Văn đứng đó thấy bọn họ thân mật, sắc mặt anh cũng tự dưng biến sắc, khó chịu.
"Vợ chồng hai người đúng là thân mật thật đó." Anh ấy nói.
"Ha, đều này là đương nhiên rồi, chúng ta là vợ chồng, phải không? Nên đồng lòng một chút phải không?" Anh cố tình nói với anh ấy.
"À, mà phải rồi, quan hệ của hai người lúc trước là như thế nào vậy." Trầm mặt.
"A, chúng em từng làm bạn, cũng được một thời gian, có lẽ là một tình bạn có ấn tượng sâu sắc." Cô ấy vui vẻ nói vì có thể gặp được người bạn độc nhất vô nhị của mình.
Vậy sao? Anh nói.
Hai người đàn ông này mắt đối mắt, mặt ai cũng sậm xì, không vui, không hiểu sao lúc nãy còn vui vẻ như vậy. Bây giờ lại giống như là thù địch.
Là do Lung Nhi sao?
Không thể được, làm sao mà có thể được. Cô ấy là ai chứ, là ai mà có thể khiến hai người đàn ông hoàn hảo, giàu có này này vì cô mà đối đầu chứ.
Cô là một con mù luôn bị người khác chán ghét, hai anh ta chắc chắn không phải là vì cô.
Nhưng có thể vì chuyện gì được đây.
Sau một thời gian sau, hai người họ đều tỏ ra là rất thân với Lung Nhi. Lung Nhi ngồi đó không dám nói gì, cứ im lặng ngồi trên đùi của Doãn Tư Cương.
Doãn Tư Cương cứ nắm chặt lấy tay cô, khiến cô cảm thấy đau.
Cuối cùng chuyện này cũng đã kết thúc, anh Kỳ Án Văn đã về. Lúc này cô mới dám lên tiếng, nhưng lại với một giọng nhỏ nhẹ, sợ sệt.
"Anh, anh có thể buông tay em ra chưa vậy?" Cô nói.
Lúc này Doãn Tư Cương mới để ý rằng anh luôn nắm chặt lấy tay cô. Anh buông tay ra thì thấy....
Tay cô bị đỏ cả lên, như bị bằm tím. Như vậy, anh liền bế cô lên, bước chân đi lên lầu.
Ở trên lầu, anh không ngừng lo lắng.
Anh đang băng bó lại cho cô.
"Tôi xin lỗi, tôi không cô ý làm cô bị đau, sao lúc nãy cô không nói với tôi?" Anh lo lắng nói.
"Không sao mà, không sao, cũng không phải là chuyện gì to tát." Cô thản nhiên nói.
Anh tức giận không nói gì với cô nhưng sắc mặt đầy lo lắng.
Sao bây giờ anh tự dưng lại lo lắng đến Lung Nhi quá mức đến vậy chứ? Chỉ là một vết thương nhỏ cũng có thể khiến anh lo lắng đến như vậy.