Tô Giản An chịu thỉnh thoảng quay lại ngôi này, vì lúc trở lại đây côn vẫn có thể tìm thấy những dấu ấn mà mẹ để lại trong căn phòng mẹ cô ở.
Nhưng cũng chỉ có thể tìm thấy trong căn phòng này, 9 năm trước, Tưởng Tuyết Lệ vừa vào cửa liền mọi đồ đạc và đồ trang trí do mẹ sắp xếp.Tô Giản An mười lăm tuổi quật cường giữ lại gian phòng này, không cho bất cứ ai động vào đồ vật ở trong, bị Tưởng Tuyết Lệ cho một bạt tai, cô cũng không chút khách khí cắn tay Tưởng Tuyết Lệ tụ máu.
Cuối cùng, Tô Hồng Viễn thỏa hiệp, cùng Tưởng Tuyết Lệ chuyển tới căn phòng khác, nơi này được giữ lại.
Trở lại căn phòng này, Tô Giản An cảm thấy như mẹ vẫn ở đó, dường như chỉ cần cô đưa tay, sẽ được vòng tay ấm áp của mẹ ôm lấy.
Nhưng đồ đạc bám bụi nói cho cô một sự thật phũ phàng, cô đã mất mẹ rất lâu rồi.
Tô Giản An xắn tay áo, lấy một chậu nước sạch, lau dọn phòng cẩn thận.
Mới đó đã sắp tới giữa trưa, căn phòng đầy bụi bặm dưới nỗ lực của Tô Giản An trở nên sáng sủa sạch sẽ không một hại bụi.
Tâm trạng Tô Giản An cũng khá hơn, cô ra khỏi phòng, cũng tình cờ thấy Tô Viên Viên đã chạy vọt ra, đứng trước mặt Lục Bạc Ngôn vừa lên tầng.
"Anh rể!" Trang điểm tinh xảo tông màu hạt dẻ khiến Tô Viên Viên nhìn qua rất thanh thuần động lòng người, "Sợi dây chuyền anh tặng em rất thích, cám ơn anh nhé!"
TruyenHDCô ta vuốt ve chiếc vòng đắt tiền quanh cô, vui sướиɠ cười toe toét.
Lục Bạc Ngôn thản nhiên nói: "Không có gì."
"Anh đi lên làm gì vậy? Tầng hai không có gì hay để xem." Tô Viên Viên tự nhiên nắm tay Lục Bạc Ngôn Cùng nhau đi xuống đi, để cha mẹ xem vòng cổ anh đưa cho em.
Lục Bạc Ngôn nhíu mi muốn thoát khỏi tay Tô Viên Viên. Tô Viên Viên lại đột nhiên "Ai nha" một tiếng rồi dựa vào người anh, vẻ mặt tỏ ra đau đớn.
"Anh rể, phiền anh đỡ em một chút. Lúc trước chân em từng bị bong gân, không biết có phải vừa rồi chạy nhanh quá không mà giờ thấy đau quá."
Nói xong Tô Viên Viên liền muốn cúi xuống xem tình trạng chân, cũng vì động tác mà dây vấy không biết vô tình hay cố ý trượt xuống, cảnh xuân phía trước cũng lấp ló.
"Tổn thương cơ bắp, gân cốt một trăm ngày." Tô Giản An đột nhiên đi tới, nhẹ nhàng kéo dây váy Tô Viên Viên lên, cười nói, "Viên Viên, tốt hơn cô đừng chạy lung tung,để tôi gọi thím Lưu lên dìu cô xuống."
Thừa dịp lúc thím Lưu lên tầng, Tô Giản An cười dài nhìn Lục Bạc Ngôn: "Ông xã, hỏi anh một vấn đề nhé."
Đôi mắt hoa đào đáng yêu của cô sáng lên, xưng hô thân mật không hề dự báo mà thốt ra từ miệng cô, tim Lục Bạc Ngôn như bị mèo cào, lại tỏ ra như không có việc gì "Ừ" một tiếng.
"Em nhớ rõ anh đã từng nói...... Anh chỉ thích cô gái xinh đẹp tự nhiên thuần khiết nhỉ?"
Nói xong cô liếc Tô Viên Viên một cái, ngay trong nháy mắt, sắc mặt Tô Viên Viên liền thay đổi.
Lục Bạc Ngôn cười nhẹ.
"Ừ." Anh vô cùng thân thiết vén tóc mai của Tô Giản An ra sau tai, "Giống như bà xã vậy."
Anh gọi cô là bà xã?
Toang~~~ Tô Giản An bối rối, kinh ngạc nhìn Lục Bạc Ngôn, lại thấy khóe môi anh có vẻ vui sướиɠ vì đùa giỡn được cô.
Cô đột nhiên cảm thấy đầu mình trống rỗng, cô chỉ mơ hồ nhớ đến nhiệt độ và sự chạm vào của những ngón tay Lục Bạc Ngôn lướt qua má mình.....
Tay Lục Bạc Ngôn vòng qua eo Tô Giản An, dùng sức ôm sát cô, tỏ ý cô cũng nên tỉnh táo lại, tiết mục show ân ái của họ sẽ bị lộ.
Trên lưng có cảm giác ngứa, là Lục Bạc Ngôn cố tình, nhưng...... Cũng không quá chán ghét.
Tô Giản An phục hồi tinh thần, rốt cục ý thức được hiện tại tư thế của cô và Lục Bạc Ngôn quá mức thân mật, theo bản năng muốn né tránh, lại bị Lục Bạc Ngôn ôm chặt hơn nữa.
Cô nở một nụ cười quyến rũ với Lục Bạc Ngôn nhưng cũng là nụ cười cảnh cáo chỉ hai người hiểu được.
Lục Bạc Ngôn hoàn toàn ngó lơ, ôm Tô Giản An như thể rất thích thú, thím Lưu cuối cùng cũng chạy lên.
Tô Giản An hết cách, chỉ có thể phân phó thím Lưu: "Chân của Viên Viên không thoải mái, thím dìu nó đi xuống đo."
Thím Lưu nghe theo, giúp đỡ Tô Viên Viên vốn đã không cam lòng còn sợ hãi, hai người đi xuống.
Tô Giản An mới gỡ xuống nụ cười cứng ngắc trên mặt, liếc Lục Bạc Ngôn một cái: "Anh còn muốn chiếm tiện nghi bao lâu nữa?" Tay tên này vẫn đang ở trên eo cô đấy!
Lục Bạc Ngôn nhíu mày, trong giọng lại có vài phần ủy khuất: "Tôi nghĩ không đến cô lại là người như thế." Anh chỉ chỉ vào tay Tô Giản An đang nắm tay mình, "Rõ ràng là cô lợi dụng tôi lâu hơn."
Chết tiệt! Tô Giản An nhanh chóng rút tay về, Lục Bạc Ngôn cũng cùng lúc đó mà buông lỏng cô ra.
Tô Giản An không hiểu sao lại đỏ mặt, không cùng Lục Bạc Ngôn cãi cọ xem ai chiếm tiện nghi hơn mà chạy thẳng xuống tầng.