Nhà Lục Bạc Ngôn.
Tô Giản An đã thay đổi mười mấy tư thế ngủ, hơn mười lần cảm thấy buồn ngủ , nhưng vẫn không chợp mắt nổi.
Bình thường cô dính giường liền ngủ, nhưng hôm nay, trong đầu đều là hình ảnh Lục Bạc Ngôn ôm cô.
Đôi tay mạnh mẽ của anh áp lên làn da, nhiệt độ cơ thể, l*иg ngực ấm áp mạnh mẽ, khuôn mặt điển trai và đường nét rõ ràng. . . . . . Giống như giờ phút này cô đang nằm trọn trong lòng Lục Bạc Ngôn , đều cảm nhận rất rõ những cảm giác kia, tim đập càng lúc càng nhanh. . . . . .
Haizz, rời khỏi vòng tay của Lục Bạc Ngôn đã lâu rồi! Dừng lại đi a a a!
Mặc dù bình thường Tô Giản An có thể khống chế bản thân rất tốt, nhưng lần này cô không thể chịu nổi, liền rời giường ra khỏi phòng.
Cô muốn uống chút gì đó để bình tĩnh lại!
Còn chưa xuống dưới nhà, Tô Giản An đã thấy Lục Bạc Ngôn đang ngồi trong phòng khác, giọng anh loáng thoáng truyền đến, giọng điệu trầm thấp nhẹ nhàng, cộng thêm nội dung cuộc điện thoại, không khó đoán người nghe điện thoại là Hàn Nhược Hi.
Trừ bỏ vài lần cần diễn trò, Lục Bạc Ngôn chưa bao giờ nói chuyện với cô bằng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, thậm chí đôi khi còn có biểu hiện miễn cưỡng nói chuyện với cô.
Cô nghĩ Lục Bạc Ngôn là trời sinh lạnh lùng, thì ra chỉ là trời sinh lạnh lùng với mình mà thôi.
Nhiệt độ cơ thể anh, cảm xúc cùng nhịp đập mà anh mang lại, ngay lập tức biến mất trong đầu Tô Giản An .
Con tim rung rinh của Tô Giản An nháy mắt lạnh giá, từ 100 độ xuống 0 độ, mọi thứ dừng lại một cách thần kỳ.
Cô thở phào nhẹ nhõm, quay vào phòng, ngay sau đó đã chìm vào giấc ngủ.
Khi thức dậy vào ngày hôm sau,Tô Giản An đã quên hết chuyện ngày hôm qua, mọi sự chú ý đều dồn vào bữa sáng ngon lành—— hôm nay lại có bánh bao súp cô yêu thích nhất.
Bác Từ mang đến hai tờ báo, cho cô một tờ: "Thiếu phu nhân, có đưa tin về chuyện ngày hôm qua, cô có muốn xem qua không?"
Tô Giản An mở báo, "Phụt" một tiếng bật cười: "Hiện tại truyền thông thật sự cái gì cũng viết được."
Tiêu đề là 《 Tình huống bất ngờ: Lục Bạc Ngôn phấn đấu quên mình đuổi theo bọn cướp cứu vợ yêu 》,Lúc Lục Bạc Ngôn đuổi bắt cướp bọn họ có theo sau sao? Nếu không sao lại biết Lục Bạc Ngôn phấn đấu quên mình ?
Tô Giản An còn không chưa cười đã, đã thấy tin tức của Hàn Nhược Hi dưới tiêu đề.
Từ nhỏ đến lớn Tô Giản An hiếm khi chú ý đến tin tức giải trí, cho nên việc Hàn Nhược Hi nổi tiếng khắp Châu Á, cô cũng chỉ xem qua đúng hai tin tức liên quan đến cô ta.
Kì lại là hai bản tin cô xem cả hai lần đều giống nhau —— lần trước Hàn Nhược Hi bị chụp khóc lóc khi say sỉn, lúc này đây bị chụp đúng cảnh đêm khuya cô ta ngồi lau nước mắt ở tầng dưới nhà mình nghi ngờ là bị tổn thương vì tình.
Nhưng cũng không thể chứ? Ngày hôm qua Lục Bạc Ngôn nói chuyện điện thoại nhẹ nhàng với cô ta như vậy mà, chẳng lẽ sau đó hai người đã cãi nhau ?
Tô Giản An ngẩng đầu liếc trộm Lục Bạc Ngôn, anh còn chưa xem, trên mặt tất nhiên cũng không có biểu tình gì, nhưng cô vẫn quyết định truyền thụ kinh nghiệm cho anh!
“Trên thực tế, tất cả phụ nữ đều phải được dỗ dành, dù là cô gái bình thường hay nữ vương.” Tô Giản An nói rất chân thành.
Lục Bạc Ngôn ngẩng đầu: "Ý cô là gì?"
Tô Giản An trực tiếp đặt tờ báo trước mặt Lục Bạc Ngôn, chỉ chỉ vào tin tức của Hàn Nhược Hi : "Thật ra cãi nhau cũng không phải là chuyện gì lớn, làm gì phải ồn ào đến lên báo chứ? Cũng tổn hại đến hình tượng của người kia, đúng không?"
Lục Bạc Ngôn buông đũa, lạnh lùng cười: "Ai nói với cô phụ nữ cần được dỗ dành ?"
"Giang Thiếu Khải đó!" Tô Giản An Lão thành thật nói, “Đây là kinh nghiệm tình yêu mà anh ấy đúc kết từ người phụ nữ thứ N. Truyền thụ cho anh, không cần cảm ơn."
" ——"
Lục Bạc Ngôn đột ngột đứng dậy, động tác quá lớn khiến chiếc ghế đẩu lùi lại phát ra âm thanh chói tai, Tô Giản An không kịp nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh, đã thấy người ta rời đi rồi, bánh bao súp trước mặt cũng chưa động qua.
"Này, anh không ăn à ?"
Tô Giản An vội nói, Lục Bạc Ngôn cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài, đáng ngạc nhiên Tô Giản An cũng không có chút tức giận.
"Nhanh như vậy phải đi dỗ dành? Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy !"
Cô vui mừng lại thỏa mãn mà đem xửng bánh của Lục Bạc Ngôn kéo về phía mình, giải quyết từng cái một.
Đi đến cổng, Lục Bạc Ngôn không cam lòng dừng lại.
Vừa rồi cô gào gấp gáp như vậy, có lẽ là lo lắng anh còn chưa ăn sáng nhỉ?
Người nào đó ôm huy vọng quay đầu lại, lại phát hiện Tô Giản An còn đang ăn bữa sáng của mình. Cuối cùng ý thức được một chuyện : Tô Giản An sao có thể quan tâm anh có ăn bữa sáng hay không, cô rõ ràng là quan tâm đến phần bánh bao của anh.
Lục Bạc Ngôn cắn chặt răng —— đúng là con nhỏ chết tiệt !
Bác Từ không cần nhìn sắc mặt Lục Bạc Ngôn cũng biết anh đang tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, đi tới lo lắng nói: "Thiếu phu nhân, thật ra thiếu gia cùng Hàn tiểu thư. . . . . ."
"Ôi" Tô Giản An làm động tác "Không cần phải nói" "Đừng nói với tôi tình yêu của bọn sâu đậm thế nào, tôi đều hiểu hết ~"
Bác Từ thở dài: "Thật ra tôi càng hi vọng cô hiểu một chút." Dù chỉ một chút, thiếu gia nhà họ cũng không phải tức giận như vậy. . . . . .
Tô Giản An không có nghe rõ bác Từ nói gì, trong khi ông ấy đang lẩm bẩm một mình, cô tiếp tục vui vẻ đánh chén bánh bao súp của mình.
Ăn xong bữa sáng Tô Giản An phải đến cục cảnh sát , trong khoảng thời gian này thành phố A tương đối yên bình, không có án mạng nào xảy ra, Tô Giản An nhàn hạ ngồi trước máy tính lướt web.
Đột nhiên, cô nhận được trang web của một diễn đàn lớn từ Lạc Tiểu Tịch.
Cô copy URL vào diễn đàn thì thấy một bài mới mở sáng nay nhưng đã phủ gần 1 vạn bình luận.
Bài post là 《 Chủ thớt muốn truy lùng phụ nữ bí ẩn đã khiến nữ thần của chúng ta rơi lệ mấy lần—— Vợ mới của Lục Bạc Ngôn 》.
Nick name của chủ thớt là "Nữ hoàng Nhược Hi, tôi yêu bạn" , một cư dân mạng ở Thành phố A và là một fan trung thành của Hàn Nhược Hi. Hai lần thấy Hàn Nhược Hi khóc như đứa trẻ khiến cô ta rất khó chịu, mà cô ta nhận định kẻ đầu sỏ làm nữ hoàng của mình khóc chính là—— người vợ mới cưới thần bí của Lục Bạc Ngôn.
Cho nên "Nữ hoàng Nhược Hi, tôi yêu bạn" khởi xướng kêu gọi mọi người truy lùng và công khai danh tính vợ mới cưới của Lục Bạc Ngôn, để nữ thần của cô ta thoải mái hơn. Mà cô ta cũng đã nắm giữ một chút tư liệu cơ bản: Vợ của Lục Bạc Ngôn là người thành phố A, công việc rất đặc thù, từng học ở đại học Colombia, Hoa Kỳ. Trong buổi tiệc rượu tối qua, cô đã cùng Lục Bạc Ngôn lộ diện , đã có không ít người biết cô là ai, cho nên truy lùng cũng không khó. . . . . .
Sự thật chứng minh số lượng người hâm mộ của Hàn Nhược Hi thật sự đáng kinh ngạc, hơn nữa "Nữ hoàng Nhược Hi, tôi yêu bạn" nắm giữ tư liệu này, rất nhiều người gia nhập đội ngũ truy lùng. Ngẫu nhiên xuất hiện "Truy lùng và công khai danh tính của người khác là hành vi trái pháp luật" nhắc nhở, cũng sẽ nhanh chóng bị "Nữ hoàng Nhược Hi, tôi yêu bạn" dìm chết trong đống nước bọt.
Gần 10.000 câu trả lời, 95% người ủng hộ chủ thớt, 85% trong số họ gia nhập đội ngũ truy lùng.
Lạc Tiểu Tịch sốt ruột gửi đến tin tức: Tô Giản An, cậu gặp nguy hiểm ! Có muốn ra nước ngoài tránh đi một thời gian hay gì không?
Tô Giản An vươn eo và trả lời chậm rãi: Cậu nghĩ xác chết khủng khϊếp hay những cư dân mạng này khủng khϊếp?
Sau khi Lạc Tiểu Tịch cân nhắc liền trả lời: Thi thể thì so sánh có đáng sợ.
Tô Giản An: Tốt, tôi đi nghiên cứu thi thể người chết.
Ý là ngay cả thi thể tôi cũng không sợ, mấy cư dân mạng đó được tính là cái gì?
Lạc Tiểu Tịch phát đến một chuỗi dấu chấm than im lặng, biểu đạt sự khâm phục sâu sắc của cô dành cho cô bạn thân.
Tô Giản An bình tĩnh lạ thường —— Thi thể hay thứ gì đó, cô căn bản không có gì phải sợ.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, Đường Ngọc Lan gọi tới.
"Dì!"
"Giản An!" Giọng Đường Ngọc Lan có vẻ hoang mang rối loạn "Ngày hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không nói cho ta biết? Nếu không phải sáng nay thấy tin tức trên báo, ta cũng không biết con bị bắt cóc . Con có sao không? Không bị thương chứ?"
Một loạt câu hỏi han khiến Tô Giản An có chút choáng ngợp, nhưng cô nghe được trong giọng nói tràn đầy vẻ quan tâm. Loại cảm giác này. . . . . . Thực kỳ diệu, thật ấm áp.
Cô cười cười: "Dì, cháu không sao. Dì đừng quên, cháu cũng coi như một nửa cảnh sát, sao có thể dễ dàng xảy ra chuyện được ."
"Ta lo lắng, ta phải đến cục cảnh sát nhìn con." Đường Ngọc Lan rất kiên trì.
Tô Giản An không phải không muốn Đường Ngọc Lan đến, mà là cô không biết giải thích với đồng nghiệp thế nào về quan hệ của cô cùng vị phu nhân này, cô nghĩ nghĩ: "Dì à, cháu thật sự không có việc gì, dì không cần qua đây. Ngày mai là cuối tuần , cháu không cần tăng ca, cháu đến gặp dì!"
Đường Ngọc Lan lúc này cũng ý thức được mình đến đột ngột vậy có thể sẽ quấy rầy đến công việc của Tô Giản An, gật gật đầu: "Như vậy cũng được, ta ở nhà chờ con!"
"Vâng."
Tô Giản An cúp điện thoại, khóe môi tươi cười hạnh phúc.
Từ sau 15 tuổi cô đã không còn cảm nhận được tình thương của mẹ , nhưng những lời nói và hành động của Đường Ngọc Lan luôn khiến cô có cảm giác như được mẹ che chở.Lúc trước cô đồng ý kết hôn với Lục Bạc Ngôn, ngoại trừ nguyên nhân cô giấu diếm kia, còn là vì Đường Ngọc Lan.
Cô thích người dì lạc quan thú vị này, nghĩ muốn chăm sóc bà như mẹ ruột vậy.
Cuối tuần có kế hoạch, tâm trạng Tô Giản An rất tốt, ngày hôm sau ăn xong bữa sáng liền đem phần trà hôm qua đã mua đi ra ngoài.
Lục Bạc Ngôn thấy Tô Giản An vui vẻ muốn đi ra ngoài, gọi cô lại: "Cô muốn đi đâu vậy?"
"Tôi muốn đi thăm dì." Tô Giản An đột nhiên nhớ lại vị trước mắt chính là con trai ruột của dì Đường, "Anh muốn cùng đi không? Nếu hai chúng ta cùng đến, chắc hẳn dì Đường sẽ rất vui vẻ!"
Cô chớp chớp mắt, hàng mi rung động như chờ mong.
Lục Bạc Ngôn sửng sốt trong giây lát. Những gì Tô Giản An cũng là sự thật. Nhưng anh thật không ngờ, người nhìn qua tùy tính vô tư như Tô Giản An, lại là người có suy nghĩ chu đáo, hiếu thuận như vậy, mà người đó còn là mẹ anh.
Tô Giản An nghĩ Lục Bạc Ngôn đnag do dự, trừng mắt nhìn qua: "Đi thăm mẹ mình thì có gì mà phải do dự ? Thằng con bất hiếu!"
". . . . . ." Khóe môi Lục Bạc Ngôn run rẩy một chút.
"Không đi thì tôi." Tô Giản An xoay người đi ra ngoài, "Tôi tự đi."
Lục Bạc Ngôn kịp thời nắm lấy tay Tô Giản An, cầm xe cái chìa khóa mới lôi kéo cô đi ra ngoài, vẫn còn chút khó chịu: "Tôi nói không đi khi nào ?" Trên thực tế, Thẩm Việt Xuyên đã hẹn anh hôm nay đi chơi bóng ở ngoại ô.
Tô Giản An cười cười: "Tôi biết mà, anh trai Bạc Ngôn nhà chúng ta sẽ không phải đứa con vô lương tâm~"
Lục Bạc Ngôn: ". . . . . ."
Tô Giản An liếc nhìn Lục Bạc Ngôn đang nắm tay cô, khóe môi không tự chủ được mỉm cười.
Nắm tay Lục Bạc Ngôn cùng đi thăm Đường Ngọc Lan, là chuyện cô muốn nghĩ cũng không dám nghĩ. Giống như con đường phía trước đã trở nên rực rỡ muôn màu, trái tim ngập tràn thỏa mãn .
Cô chợt muốn nói to với người mẹ đã khuất của mình rằng: ít nhất là trong giây phút này, con gái mẹ đang rất hạnh phúc và mãn nguyện.
Vì giờ khắc này, cô tình nguyện chịu đựng tất cả mưa gió.