Chương 6

Nhưng giọng nói nhỏ như vậy mà anh cũng nghe thấy, anh kinh ngạc nhìn Ngô Uyển Uyển và xác nhận lại một lần nữa: “Cô thực sự đồng ý?”

“Tôi đồng ý.” Lần này giọng của Ngô Uyển Uyển lớn hơn nhiều, nhưng cô ấy vẫn không dám nhìn thẳng vào anh, anh quá vạm vỡ, anh đứng trước mặt cao hơn mình hơn một cái đầu, nhìn có vẻ hung dữ, áp bức.

“Nói lại lần nữa.” Triệu Mạc khẳng định lần nữa, anh sợ chính mình đang muốn cô đến điên cuồng sinh ra ảo giác.

Tại sao người này cứ hỏi mãi vậy? Ngô Uyển Uyển ngay từ đầu đã ngại ngùng, và cô ấy đỏ mặt khi bị anh ấy đuổi theo hỏi như thế này, cô ấy chỉ dậm chân và ngước mắt lên. Đôi mắt đó nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh, nói gằng từng chữ: "Tôi bằng lòng ở với anh, nhưng anh phải hiếu thuận với mẹ tôi, đối xử tốt với tôi..."

Cô cũng không đòi hỏi gì nhiều, cuộc đời còn lại mong muốn có thể ở bên chăm sóc cho mẹ cô, và cô không yêu cầu Triệu Mạc phải đối xử tốt hơn với mình, chỉ cần đồng ý sống với cô là được.

“Anh nhất định sẽ đối tốt với em.” Vẻ mặt vụng về của Triệu Mạc thể hiện sự chân thành của anh, anh là một người đàn ông không thể bộc lộ cảm xúc, nhưng tình yêu của anh dành cho Ngô Uyển Uyển là thật lòng…

Hai người đứng trong sân một lúc lâu , và Triệu Mạc bảo cô vào nhà, cô xũng không vào. Thấy trời đã tối, cô ấy vẫn đứng trong sân. Triệu Mạc cúi đầu vào bếp. Một lúc sau, mùi hương thoang thoảng bay ra khỏi phòng bếp.

Triệu Mạc bưng một bát mì từ trong phòng bếp đi ra, là một bát mì thịt vụn, thịt heo nhiều hơn mì, bên trên còn có hai quả trứng luộc: "Đói bụng không? Anh nấu bát mỳ, em muốn vào trong phòng hay ngồi đây ăn.

Anh không ép cô vào nhà, nghĩ nếu cô muốn ăn ngoài sân, anh sẽ thắp đèn dầu cho cô.

Không ngờ, Ngô Uyển Uyển nói: “Em sẽ ăn trong nhà.”

“Được.” Triệu Mạc sợ làm bỏng cô, vì vậy anh cầm mì vào nhà, bật đèn lên, ánh sáng lờ mờ chiếu sáng cả nhà chính. Anh một người đàn ông sống một mình, đơn giản không thể đơn giản hơn, tổng cộng có một cái bàn và hai cái ghế, góc phía tây của nhà chính kéo một bức màn, có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc giường bên trong.

"Ăn cơm đi. Anh đến sân kia xem đã khóa chuồng heo chưa." Triệu Mạc đặt bát mì xuống, tìm cớ đi ra ngoài, anh biết cô sẽ xấu hổ không dám ăn mỳ khi anh ở đó.

Đi một vòng quanh, chuồng heo đã được khóa kỹ, chó cũng được xích lại, bình tĩnh lại, đợi một lúc, đoán rằng cô đã ăn mì xong, mới đi về.

Ngô Uyển Uyển vẫn ngồi trong phòng, tô mì trước mặt vẫn còn hơn nửa sợi mì, cô không ăn nhiều thịt, trứng luộc vẫn còn một quả.

“Sao em còn chưa ăn xong?” Anh thản nhiên hỏi, tự rót cho mình một cốc nước lạnh để uống.

"Em không ăn hết được ..." Anh nấu quá nhiều, cô ăn nhiều như vậy cũng không được.

Triệu Mạc liếc nhìn phần mì còn lại trong bát rồi đẩy chúng về phía cô: "Ăn thịt lợn thái sợi và trứng đi. Anh đã ăn tối rồi, thực sự không đói. Ăn thịt lợn thái sợi và trứng đi, đừng lãng phí…. ”

Ngô Uyển Uyển cũng cảm thấy không tốt khi để thừa nhiều thứ như vậy, vì vậy cô ấy ăn cả thịt lợn thái sợi và trứng gà, chỉ còn lại nửa bát mì.

Triệu Mạc kéo bát mì còn lại sợi mì đến trước mặt, dùng đôi đũa cô đã dùng gắp mì vào miệng.

Ngô Uyển Uyển muốn ngăn anh lại, nhưng cô lại thấy xấu hổ, anh ăn thừa đồ cô đã ăn ...

Anh ăn xong vài ngụm mì, cất bát đũa đi rồi đi đến giường: "Em ngủ trên giường đi, còn anh ngủ trên mặt đất."

Anh sợ cô ghét bỏ giường đệm mà anh ngủ qua, lắc mạnh, vỗ về, nhưng trong nhà chỉ có một mình anh, nên cũng không có chăn đệm dự phòng.

Ngô Uyển Uyển nhìn anh bận rộn, đứng dậy cùng nhau giúp anh thu dọn giường, hai người kề vai sát cánh trên chiếc giường nhỏ: “Cùng nhau ngủ đi.”