Chương 36

Nhân viên bán biết ăn nói mới chỉ hai ba câu đã làm Ngô Uyển Uyển không nói nên lời, bán hai chiếc áo ngực cho cô, nhưng nhân viên bán hàng cũng cần khách hàng quen, nên đã giảm giá cho cô ấy, và cũng tặng cho cô ấy hai cái qυầи ɭóŧ cùng kiểu, gói trong một túi giấy xinh đẹp để không ngại khi cầm đi.

Còn trên người…. để cô mặc chiếc áo ngực ren che nửa bầu ngực.

Ban đầu Ngô Uyển Uyển chưa quen và cảm thấy hơi gò bó, nhưng cô cảm thấy an toàn hơn rất nhiều so với lúc không mặc.

Cô đi lại quầy thịt của Triệu Mạc, Triệu Mạc cũng đã thu dọn xong rồi.

Triệu Mạc ngẩng đầu nhìn cô, thoạt nhìn liền chú ý tới bộ ngực của cô, hình như không có gì khác biệt, nhưng so với trước kia càng thẳng hơn, thậm chí còn lớn hơn.

Triệu Mạc nhanh chóng rời đi ánh mắt khỏi ngực cô, sợ nhìn thêm một lúc cái thứ dưới háng không biết xấu hổ, cứng lên thì rất xấu hổ.

“Mua xong rồi à?” Anh còn nói thu dọn đồ xong sẽ đi tìm em.”

Triệu Mạc thay đổi chủ đề để làm cho bản thân cảm thấy tốt hơn.

Ngô Uyển Uyển gật đầu: “Em mua hai cái.” Ý cô là cô tiêu hơi nhiều tiền.

“Chuyện gì vậy? Không đủ tiền?”

“Không vẫn còn thừa?” Ngô Uyển Uyển lấy ra số tiền thừa.

Triệu Mạc không quan tâm, anh vuốt sạch số tiền vừa bán thịt heo, đưa vào tay cô:

“Cất vào đi, vẫn còn sớm, chúng ta đi dạo đi, mua một số đồ vật trong nhà.”

Trước đây anh chỉ có một mình, với đôi đũa và cái bát, không có xoong nồi đàng hoàng, không có gương và lược, và không có thứ gì mà một cô gái nên dùng, nhưng điều đó không chứng tỏ rằng anh muốn vợ mình chịu khổ.

NGười khác có, anh cũng muốn mua cho cô.

Ngô Uyển Uyển cầm số tiền anh đặt trong tay cô và cảm thấy ấm áp.

Triệu Mạc đẩy xe kêu cô ngồi lên, trong thị trấn khắp nơi đều có người, cô xấu hổ mà đi cùng anh.

Mấy bà tám bắt đầu bàn tán:

“Nhìn kìa, vợ Triệu Mạc xinh như vậy sao lại đi theo cậu ta chứ?”

“Tôi xem cô bé đó, chắc chỉ một thời gian nữa sẽ chạy thôi, sao có thể ở cùng cậu ta cả đời chứ!”

“Đúng rồi, chưa tính chuyện khác, cơ thể như gấu của Triệu Mạc so với cô gái nhỏ xinh kia, chịu được không?”

Tiếng huyên thuyên thô tục vang lên sau khi họ rời đi, nhưng nó không ảnh hưởng đến việc hai người họ đang đi cạnh nhau dưới ánh sáng mặt trời.

Thân hình nhỏ xinh của Ngô Uyển Uyển dựa vào bên cạnh anh, đối lập hẳn với vẻ ngoài cao lớn và dũng mãnh của anh.

Hai người dạo quanh thị trấn, Triệu Mạc thấy Ngô Uyển Uyển thích đi mua sắm ở thị trấn nên đẩy xe đẩy sau lưng cô, cùng cô đi dạo một vòng.

Đi dạo đến khi mặt trời ngã về phía tây, hai người đã mua được một bao lớn đồ vật, xong mới đi chậm rãi về nhà.

Chân của Ngô Uyển Uyển bước đi có chút đau nhức, cô ấy lại ngại nói ra, đi theo Triệu Mạc từng bước.

Triệu Mạc thoạt nhìn cũng để ý, nhưng mặc kệ, không dừng xe cho đến khi ra khỏi đường cái của thị trấn:

“Lên ngồi đi.”

Anh biết rằng ở thị trấn, cô vợ nhỏ xinh của anh sẽ xấu hổ.

Ngô Uyển Uyển mím môi cười, ngồi vào trên xe cảm thấy ngọt ngào trong lòng, hóa ra anh đã thấy cô mệt mỏi và ngại ngùng nên đợi đến khi ra khỏi đường cái của thị trấn mới đẩy cô.

Ngô Uyển Uyển hôm nay rất vui, cô ấy đi dạo quanh thị trấn và mua rất nhiều đồ dùng cần thiết hàng ngày, vì vậy cô ấy dẫn đầu nói với Triệu Mạc:

“Hôm nay em mua nhiều thứ quá.”

Nghe giọng điệu vui mừng của cô, Triệu Mạc nói theo:

“Ừ, mua không ít, lần sau có thiếu gì ở nhà sẽ mang em đi mua, đồ em chọn cái gì cũng đẹp.”

“Có gì mà đẹp chứ?”

Sao anh cái gì cũng khen cô hết vậy?