Chương 33

“Anh muốn mua cho em cái mặc bên trong, gọi là gì….Áo ngực con.”

Triệu Mạc suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra cái tên này, dù sao anh cũng chưa từng tiếp xúc qua:

“Nếu anh đi mua cho em, không biết chọn lớn nhỏ thế nào, em đi với anh, mua xong về ngủ tiếp.”

“Áo ngực à.”

Ngô Uyển Uyển đứng dậy tìm quần áo tự mặc vào, khuôn mặt có chút ửng đỏ, anh theo sau cô bắt đầu da mặt dày, khi cô mặc quần áo anh cũng đứng bên cạnh:

“Anh mua cho em thật à? Em nghe chị A Xuân nói rằng nó không hề rẻ.”

Chị A Xuân là một trong số ít các cô gái trong làng làm việc trong thị trấn, cô ấy mặc áo ngực, và những cô gái trong thị trấn cũng đều mặc cái này nhưng nó không rẻ.

Triệu Mạc vẻ mặt không sao cả, đến trước mặt Ngô Uyển Uyển, mở cái rương gỗ đầu giường, lấy ra một xấp tiền, giống như mấy ngàn, anh đếm đếm rồi cất vào túi áo.

Ngô Uyển Uyển vội vàng ngăn anh lại và cất tiền vào rương:

“Không được lấy tiền này.”

“Làm sao?”

Triệu Mạc nhìn cô cẩn thận giấu tiền, khóa lại hộp gỗ.

“Số tiền này là anh vất vả tích cóp, chúng ta còn sống lâu mà, số tiền này là tiền vốn, đảm bảo cho tương lai, không thể lấy ra tiêu xài được.”

Ngô Uyển Uyển lắc đầu, cô không thể chỉ vì thiếu một thứ gì đó mà mua một thứ gì đó, vậy thì ngày này sẽ không kéo dài được bao lâu.

“Em tiết kiệm như vậy làm gì?” Triệu Mạc mỉm cười nhìn cô khóa tủ.

“Không phải là tiết kiệm mà là biết cách sống, không thể sử dụng vốn liếng chỉ vì muốn mua một thứ gì đó.”

Gia đình anh có rất nhiều tiền, và đó là tất cả những gì anh ấy đã làm việc chăm chỉ để dành dụm. Cô ấy không phải là một người phụ nữ ăn tiêu phung phá. Cô muốn sống một cuộc sống tốt đẹp với anh ấy, và cô không phải đến đây để tiêu tiền của anh.

Triệu Mạc liếc nhìn ngăn tủ bị khóa chặt, ôm cô từ phía sau:

“Vậy thì hôm nay em phải đồng ý để anh mua áo ngực bằng tiền bán thịt.”

Ngô Uyển Uyển suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:

“Đừng mua, đắt quá, chờ nhà mình có tiền rồi mua sau.” Cô tính ra mấy ngày nay Triệu Mạc đã tiêu quá nhiều tiền, bao gồm cả tiền nằm viện, tiền váy áo và tiền ăn của mẹ cô.

Cuộc sống không thể quá xa hoa, mẹ cô thường nói với cô rằng nước chảy muôn thuở, không thể tiêu tiền phung phí, phải sống có kế hoạch, ăn mặc tiết kiệm. Nếu không thì đến khi gặp nạn không biết xoay sở như thế nào, cô vẫn luôn ghi nhớ.

“Không mua thì cái vày anh mua cho em không định mặc à?”

“Mặc chứ, chỉ mặc ở nhà cho anh xem.”

Ngô Uyển Uyển đỏ mặt và cúi đầu, nếu anh ấy thấy nó đẹp, cô ấy sẽ chỉ mặc ở nhà cho anh xem.

Lời nói của cô, so với vẻ ngoài thẹn thùng của cô, đẹp như tranh vẽ, đẹp đến mức anh không thể nhịn được hôn hôn:

“Tuy rằng anh cũng cảm thấy em mặc váy ở nhà là tốt nhất, nhưng anh cũng muốn em xinh đẹp ở bên ngoài, ăn mặc quần áo mới, để người khác hâm mộ em sống tốt.

“Cuộc sống là của mình, sao phải để cho ngời khác nhìn.”

Ngô Uyển Uyển không đồng ý, xuất phát từ điểm thấp nhất, cô ấy sâu sắc hiểu rằng nếu bạn giàu có, người khác chưa chắc đã thích bạn, nhưng nếu bạn nghèo, người khác chắc chắn sẽ không thích bạn, vậy nên mình sống như thế nào mình biết là được rồi.

“Anh chỉ muốn người khác biết anh thương em nhiều như thế nào.”

Vừa nói, Triệu Mạc lập tức lập tức ôm lấy cô.

“A… đặt em xuống.”

Triệu Mạc bế cô ấy ra khỏi cửa, đặt cô ấy lên xe đẩy, và cẩn thận lót một cái áo bông ở dưới để cho cô không bị cộm.