Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

6/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo là một tác phẩm ngôn tình. Hai người gặp nhau trong một chuyến du lịch biển, anh là một tổng giám đốc giàu có, yêu thật lòng. Từ đó c …
Xem Thêm

Chương 10: Làm người phụ nữ của tôi
Hôm sau, đầu Giản Nhụy Ái đau như búa bổ, xương cốt cả người tựa như bị ai đó đánh, đau đớn vô cùng, giống như chỉ cần động một cái, sẽ bể thành trăm mảnh.

Tất cả những chuyện ngày hôm qua rõ mồn trước mắt cô, cô lần nữa thất thân sao, màng nhĩ như bị ai đó thét lớn vào, bật ngồi dậy, cố nén sự khó chịu của thân thể, nghiêng đầu quan sát khắp căn phòng, không thấy bóng dáng của Đơn Triết Hạo.

Trong phòng tắm bỗng dưng vang lên tiếng mở cửa, ngay sau đó liền thấy vóc dáng cao lớn uy mãnh, toàn thân phát ra hơi thở bá đạo cùng vẻ nam tính khó có được, cơ ngực cường tráng, cơ bụng sáu múi rõ ràng.

Giản Nhụy Ái mở trừng hai mắt, nuốt một ngụm nước bọt, mặt ửng hồng, vội vàng nghiêng đầu lại, lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông chẳng thẹn thùng gì trên người chỉ quấn một cái khăn tắm mỏng chen nửa người dưới.

Thật lâu không thấy động tĩnh, lòng hiếu kỳ thắng sự ngượng ngùng, cô nghiêng đầu nhỏ qua, nhìn thấy anh đã mặc chỉnh tề, đang nhìn chằm chằm vào cô.

Ánh mắt nóng rực kia làm cho gương mặt Giản Nhụy Ái càng đỏ bừng.

Cô gái ngượng ngùng như thế, thật là làm cho đàn ông hết sức mê hoặc cái loại này vô cùng nguy hiểm có thể gây chết người, nếu như không phải là buổi sáng còn có một hội nghị quan trọng, anh nhất định sẽ không khống chế mà đoạt mạng cô ngay.

"Không nên dùng ánh mắt kia nhìn anh, nếu không anh cho là em mời gọi anh."

Giản Nhụy Ái đưa ánh mắt mê mang nhìn Đơn Triết Hạo, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì?

Khóe miệng Đơn Triết Hạo phát ra một nụ cười, ngồi bên giường, thân thể không khỏi đưa về phía trước, trong lúc bất chợt tiếp xúc khoảng cách gần, khiến cô sợ hãi tự giác lùi lại phía sau.

"Thế nào? Nhiệt tình ngày hôm qua bay đi đâu hết rồi?" Anh vươn tay ra trước, đưa vào vòng qua đầu cô, giọng nói không dịu dàng cũng không nóng nảy.

Đơn Triết Hạo như vậy, Giản Nhụy Ái chỉ có thể giương mắt nhìn anh, trong lòng không ngừng lo lắng, lắc đầu, ý muốn hất sự khó chịu khi anh vuốt ve bàn tay mình ra.

"Em có biết hay không, hôm qua vì cứu em, anh đã tổn thất một vụ buôn bán vô cùng lớn, em nói xem anh nên làm gì đây?"

Đơn Triết Hạo nhìn vào đôi mắt vô tội của cô, đột nhiên muốn trêu chọc cô một chút, đối với anh mà nói vụ buôn bán kia có hay không cũng không quan trọng, căn bản cũng không quan tâm.

Nhưng trong giọng nói của anh đoán không ra sự thần bí ấy, khiến cho không khí giữa hai người càng thêm mỏng manh, tựa như chẳng hít thở thông.

"Đừng. . . . . . Không dậy nổi." Giản Nhụy Ái che thân thể của mình lại, trong lời nói có sự lo lắng, nghĩ tới chuyện hôm qua cô hỏi "Tổn thất bao nhiêu tiền?"

Giản Nhụy Ái biết Đơn Triết Hạo vì cứu mình mà mất hết một hợp đồng buôn bán, cô thừa nhận là mình có lỗi, nếu đó là vấn đề tiền bạc, cô có thể đưa anh một chút, chắc chắn sẽ cố gắng giúp anh.

"Một tỷ." Hai chữ nhảy ra khỏi môi mỏng của anh, nhẹ nhàng như điều bình thường, đối với Giản Nhụy Ái mà nói nó cao tựa đỉnh núi Thái Sơn.

Đơn Triết Hạo yên lặng cười trộm, không ngờ cô gái này giống như hổ nhỏ vậy, đây đâu chỉ là một đơn hàng buôn bán ngàn vạn mà thôi, căn bản không phải đơn giản.

Anh thấy sắc mặt cô gái nhỏ từ hồng chuyển thành trắng, xem nó như một cuộc vui, tương đối thú vị, nói tiếp: "Tổn thất một tỷ, em bồi thường đi!"

‘một tỷ’ mình làm nhân viên phục vụ, đừng bảo là một tỷ, coi như mười vạn cũng không có nổi, anh không phải đang lường gạt người chứ?

"Tôi không có nhiều tiền như thế." Cô đưa tay cầm lấy quần áo của mình, nghiêm túc móc tiền từ trong ví ra.

Đơn Triết Hạo đưa ánh mắt thú vị nhìn cô, thấy cô nghiêm túc túi móc một sấp tờ hai mươi ngàn ra, đưa cho anh: "Tôi chỉ có chút tiền này, không có, một tỷ, anh dứt khoát gϊếŧ tôi cho xong!"

Anh buồn cười nhận lấy tờ giấy hai mươi ngàn của cô, anh chưa bao giờ cầm tờ tiền như thế này, cần gì anh đều quẹt thẻ tín dụng: "Tiểu thư, hai mươi ngàn so với một tỷ chênh lệch bao nhiêu? Chẳng lẽ em không biết sao?"

"Tôi. . . . . . Tôi không có tiền, tôi cũng chẳng còn gì có thể bán, anh nói xem tôi phải làm thế nào đây?"

"Nếu không. . . . . . làm người phụ nữ của tôi đi." Cá đã mắc câu, trong lòng anh vô cùng hả hê, nhưng không biểu hiện ra, chỉ tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ.

"Không thể nào." Coi như cô đã thất thân với anh hai lần, nhưng cô vẫn không muốn dùng thân để báo đáp.

Hơn nữa người làm ăn chính là người gian xảo, nhất định là thấy cô đơn thuần, muốn lường gạt cô, cô tuyệt đối không thể đồng ý.

"Được! Chỉ là cô sẽ phải trở lại tìm tôi." Đơn Triết Hạo cầm lấy điện thoại di động bên cạnh cô, nhấn vài số, chuông điện thoại di động lập tức vang lên.

Giản Nhụy Ái thấy điện thoại anh sáng mấy cái, sau đó anh nén điện thoại cho cô: "Số di động của tôi, có chuyện nhớ tới tìm tôi."

"Tiền, tôi sẽ nghĩ biện pháp, tôi không muốn làm người phụ nữ của anh." cô hướng về bóng lưng của anh mà hầm hừ, nhưng tâm không có một chút khuyến khích, dù sao một tỷ đối với người bình thường mà nói là một số tiền lớn mà cả đời chưa chắc có được.

Anh lại khẳng định cô sẽ tới tìm anh, một câu nói như thể khẳng định trước tương lai, không hề mang ý khuyến khích hay dụ dỗ cô.

Giản Nhụy Ái cầm điện thoại di động lên, giật mình khi thời gian đã trễ như thế, những cuộc gọi nhỡ chất đầy trong máy, điện thoại biểu hiện sự lo lắng của Quyền Hàn và Trác Đan Tinh, cô biến mất cả đêm, có lẽ Quyền Hàn và Trác Đan Tinh rất sợ hãi.

Cô mặc mang chỉnh tề, cô vội vã gọi một chiếc taxi về nhà, xuống xe, nhìn thấy cửa quán Nhân Ái bị gãy, bàn ghế trong phòng cũng lộn xộn.

Cô khϊếp sợ chạy vào, nhìn thấy ở một góc phòng là vẻ mặt âm trầm của Quyền Hàn, còn bên cạnh quầy phục vụ là Trác Đan Tinh đang khóc thầm.

Chuyện gì xảy ra thế? Sao bộ dạng của họ lại như vậy. Gì mà nhìn ghê gớm thế, cô quỳ gối bên cạnh Quyền Hàn:"Anh Quyền Hàn, xảy ra chuyện gì vậy?"

Quyền Hàn ngước mắt nhìn cô, trong mắt mang theo luống cuống và kinh ngạc: "Nhụy Ái, tối hôm qua em ở đâu vậy? Bọn anh tìm em cả đêm cũng không thấy em."

"Thật xin lỗi. . . . . . em. . . . . . ngày hôm qua em đi nhầm phòng, căn phòng trống nên em ngủ quên luôn, em không sao cả, quán Nhân Ái xảy ra chuyện gì vậy?"

Giản Nhụy Ái không muốn lừa gạt Quyền Hàn, nhưng cô không còn cách nào khác, hiện tại tâm cô chỉ để trên quán Nhân Ái. Vì sao sau một đêm ngôi nhà Nhân Ái lại trở nên như thế.

Quán Nhân Ái là nhà của ba người bọn họ, họ ở nơi này sống nương tựa lẫn nhau, cô nhớ Quyền Hàn là người hiền lành, không có gây thù kết oán với ai, làm ăn đều rất lành mạnh kia mà.

Thêm Bình Luận