Buổi chiều hôm ấy, nó đến trường đón Duy, còn hắn thì đi đến WT bar làm vài li với thằng bạn chí cốt.
8:00 pm tại nhà hắn.
-Hôm nay đi học vui không nhóc. [nó hỏi Duy]
-Vui ạ, mấy bạn gái dễ thương nói chuyện với Duy hoài mà. [Duy nhìn nó cười tít mắt]
-Nhoc đến trường học hay đến trường để nói chuyện với mấy bạn gái nè.
-Thì đến trường để học nhưng cũng để nói chuyện với mấy bạn gái. [Duy ngây ngô trả lời]
-Cái thằng nhóc này, pé tí mà biết chọc mấy bạn gái rồi hen. [nó xoa xoa đầu Duy]
-Anh 2 dạy Duy đấy, 2 nói con gái là đồ chơi của con trai. [Duy nhìn nó ngây thơ]
-"Cái gì con gái là đồ chơi của con trai ư? tên này quá đáng thật, ai chứ mình thì không có đâu, xí" [nó nghĩ thầm]
Nó và Duy đang ngồi ở phòng khách nói chuyện vui vẻ thì nhìn thấy hắn ôm một cô gái bước vào nhà.
-Á........anh 2 về. [Duy vui mừng chạy lại ôm hắn]
-Hì, nay học vui không nhóc. [hắn xoa xoa đầu nó]
-Dạ vui ạk. Mà đây là ai vậy 2. [Duy chỉ cô gái đứng cạnh hắn]
-À đây là....
-chị là selly là bạn gái của anh em đó. [selly vui vẻ nói chuyên với duy]
Hắn, nó ngạc nhiên khi nghe selly tự giời thiệu là bạn gái của hắn. Duy nhìn selly rồi phán một câu.
-Ai chả biết chị là bạn gái, không là bạn gái chắc là bạn trai à. [Duy trề môi nhìn selly]
-Hì, chắc nhóc còn nhỏ không hiểu, ý chị nói chị là người yêu của anh nhóc đấy, mà lỡ đâu mai mốt chị là chị 2 của nhóc lun thì sao. [Selly quơ quơ tay nói huyên thuyên]
-Á, chị 2 á, không dám đâu.
Duy chạy lại chổ nó nắm tay kéo nó lại trước mặt selly rồi nói.
-Đây là chị 2 của Duy nè.
Selly nhìn nó rồi nhìn hắn.
-Cô ta...cô ta là gì của anh vậy? [selly ấm úng hỏi hắn]
-Là vợ tôi đấy. [Hắn phóng qua ôm eo nó nói]
-Vậy anh đưa em về nhà anh làm gì? [selly tức giận nói]
-Thì đưa cô về nhà để cô gặp mặt vợ tôi chứ làm gì.
-Anh...anh...[selly ấp úng không nói hết câu rồi bỏ chạy ra khỏi nhà]
-hahahaha, mắc cười quá. [hắn đứng ôm bụng cười như thằng điên]
-Anh điên à? [nó quan tâm hỏi hắn]
-Không...haha..không..haha...có gì. [hắn cố nhìn cười nói hết câu nhưng không thể]
-làm gì mà 2 cười dữ vậy. [Duy lay lay tay hắn hỏi]
-Tại...haha...tại.... cô ta...haha....làm anh mắc cười.[hắn vẫn đứng cười]
Nó nhìn Duy, Duy nhìn nó, cả 2 lắc đầu rồi bỏ hắn đứng cười một mình rồi lên phòng. Nó đưa Duy vào phòng.
-Ngủ sớm mai đi học nha nhóc....[No xoa xoa đầu Duy]
-Ơ...mai chủ nhật mà [Duy nhìn nó nói]
-Ò ha, chị quên, thôi nhóc ngủ đi, chị cũng về phòng ngủ lun đây. [nó quay đi thì Duy kéo lại]
-Gì vậy nhóc. [Nó hỏi Duy]
-Ngồi xuống, Duy nói nhỏ nè. [Duy kéo tay nó]
Nó ngồi xuống nhìn Duy. Duy mi nhẹ vào má nó rồi vào phòng ngủ. Nó đứng nhìn Duy mỉm cười rồi về phòng. Hắn sau khi cười đã rồi cũng lết về phòng.
-Làm gì mà hùi nãy anh cười ghê vậy? [nó nhìn thấy hắn mở cửa vào liền hỏi]
-Có gì đâu, tại cô ta tưởng tôi đưa cô ta về nhà ngủ ấy mà. [Hắn cởϊ áσ khoác, tháo cà vạt rồi đứng nhìn nó]
-Chứ không phải anh định vậy sao, tại thấy tôi với nhóc Duy ở nhà nên bỏ ý định chứ gì. [nó nhìn hắn bĩu môi]
Hắn tiến sát rồi cuối mặt gần sát mặt nó, nó lấp bấp hỏi.
-Anh...anh định làm...gì...vậy?
-Mình cưới nhau cũng gần 2 tháng rồi thì phải (sr nha, em cho thời gian trôi nhanh chút cho vợ chồng nó mau già)
-Thì..thì..sao?
-Mình chưa động phòng thì phải. [Hắn kề sát mặt nó cười nữa miệng]
-Anh...anh..biến chổ khác đi, ngạt quá. [nó đẩy hắn ra nhưng hắn mạnh hơn nó nên nó đành pó tay]
Hắn cuối sát hơn thế là môi đυ.ng môi, nó mở căng mắt nhìn hắn, 1s...2s...5s...nó đẩy hắn ra dơ tay tát hắn nhưng hắn kịp nắm chặt tay nó.
-Cô nên nhớ, cô là vợ tôi đấy. [Hắn buông nó ra rồi bước vào nhà tắm]
-Đồ biếи ŧɦái, đồ bệnh hoạn, hk biết có lây bệnh AIDS hk nữa. [nó nói với theo]
-Cô yên tâm, tôi phòng kỉ lắm. [hắn lú đầu ra nhìn nó cười đểu]
Nó chộp lấy cái gối phi thẳng vào mặt hắn, hắn kịp đóng cửa nên cái gối đáp thẳng xuống đất.
-Đúng là đồ bệnh hoạn, trời ơi, sao tôi lại chấp nhận lấy cái tên bệnh hoạn này hã trời. [nó ngồi nhìn lên trần nhà than thở]
Hắn bước ra từ trên xuống dưới chỉ có mỗi cái khăn.
-AAAAAAAAAAA........[nó bịt mắt lại hét]
-Cô làm gì vậy? [hắn gắt]
-Anh...sao anh không mặc đồ hả? [1 tay bịt mắt, 1 tay chỉ hắn]
-"Giỡn với cô tý mới được" [hắn nhìn nó nghĩ thầm]
Hắn không trả lời câu hỏi của nó, tiến lại gận nó ghì chặt nó xuống giường, tay sờ loạn xoạn, nó hét lên.
-Cái tên biếи ŧɦái kia, làm gì vậy hả?
-Buông ra coi [nó cố gắng đấy hắn ra nhưng...các bạn hiểu gòy nhá]
-Nay mình động phòng luôn đi nha. [hắn nhìn nó cười ]
-Thà chết chứ tôi hk thèm động phòng với cái tên bệnh hoạn như anh đâu. [nó trừng mắt nhìn hắn]
-Còn tôi không bao giờ làm chuyện đó với người tôi không yêu đâu.
Hắn bỏ nó ra rồi nằm phịch xuống giường ngủ, nó lấy tay để lên tim mình rồi lầm bầm 1 mình.
"Sao tim mình đập nhanh dữ vậy trời? Chắc hùi nãy bị hắn hù nên vậy, ừ đúng rồi chắc là vậy" nó thở dài rồi nằm xuống đắp chăn ngủ.
Đánh một giấc đến sáng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, hum nay là chủ nhật nên nó cho phép mình nướng thêm tý nữa. Nó dụi dụi mắt mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong vòng tay của hắn, đầu gối lên ngực hắn.
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...[tiếng hét thánh thót của nó vào buổi sáng]
-Cô bị điên à, làm gì mà hét dữ vậy? [hắn mở mắt ngồi dậy nhìn nó quát]
-Anh....anh...sao anh lại ôm tôi. [nó lấy tay che ngực nhìn hắn]
-Ai bik đâu. [hắn phi thẳng vào nhà tắm để nó ngồi nhìn hắn ngẩn tò te]
Nó ngồi dò đầu bức tóc suy nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua nhưng vẫn không nghĩ ra được vấn đề.
-Cô không định rửa mặt à? [hắn trong phòng tắm bước ra tay cầm khăn lau tóc]
Nó liếc hắn cái rồi bước vào phòng tắm. 10 phút làm vệ sinh thì nó và hắn cùng xuống phòng ăn. Duy đang ngồi núc sữa (giống baby ghê) thấy nó và hắn xuống liền quăng hộp sữa qua một bên chạy lại chổ nó và hắn.
-AAAA....anh 2 dậy rồi...[Hắn dang tay ra ôm Duy nhưng nào ngờ Duy lại chạy lại ôm nó làm hắn quê)
-Con tác giả độc ác kia, sáng sớm mà mi làm ta quê đợ dữ vậy hã? Mi có tin ta chém mi không
-Dạ, em xin lỗi, tại em ghét anh quá làm anh quê chơi được không nè hahaha
-Ngươi có tin ta không cho ngươi viết truyện típ không hUk~?
-Dạ, em xin lỗi
-Vậy thì tốt, ta tha cho đấy
-Nhóc ngủ ngon hk? [nó ngồi xuống cạnh Duy hỏi]
-Dạ ngon ạk...chụt [Duy mi lên má nó cái rõ to]
-Hihi....
Hắn đưa ánh mắt ghen tỵ nhìn Duy (chắc mọi người bik tại sao hắn ghen tị rồi hen).
-Hôm nay chủ nhật, 2 người dẫn Duy đi công viên chơi hen. [Duy vừa ăn vừa nói]
-Ừ, nay anh 2 dẫn nhóc đi chơi nha. [hắn nhìn Duy cười]
-Còn chị thì sao? [Duy nhìn nó]
-À...ờ thì...thì đi [nó ấp úng nhìn Duy]
-Hihi vui quá. [Duy réo lên]
lalala........lalala.......lalala
[nó liếc xéo hắn]
tít....tít...tít...
Ăn bữa sáng xong, hắn chở nó và Duy đến công viên chơi. Vừa xuống xe Duy reo lên ríu rít
-Ở đây đông vui quá, không biết có pé nào dễ thương không? [Duy nắm tay nó và hắn]
Nó và hắn nghe câu hỏi của Duy, nó và hắn nhìn nhau rồi nhìn Duy cười.
Hai ơi mình chơi tàu lượn đi nha hai [Duy kéo tay áo hắn]
-Ừk, 2 chị em đứng đây đợi anh đi mua vé nha.[hắn nói xong rồi chạy đi mua vé]
-Chị ngồi với hai đi, em thích ngồi một mình hơn. [Duy nhìn nó cười nham hiểm]
-Lát nữa cũng có người ngồi đó cơ mà, chị thích ngồi kế Duy hơn. [Nó định leo lên ghế ngồi kế Duy thì bị Duy chặn lại]
-Lỡ có bạn gái nào dễ thương thì sao. Chị không lên trên ngồi với 2 thì Duy giận chị luôn ý. [Duy nhìn nó nói giọng giận dỗi]
Nó đành ngậm ngùi đi lên ngồi kế anh chồng yêu quí của mình. Nó thắt thiết bị an toàn chuẩn bị tinh thần đu dây điện ủa nhằm đi tàu lượn.
-AAAAAAAAAAAAAAa.......[nó ôm chặt cánh tay của anh chồng mà hét. Quân xoay qua nhìn nó mỉm cười].
Khi tàu ngừng lại nó liền chạy ra gốc cây gần đó nôn hết tất cả những gì nó đã ăn. Hắn và Duy thấy nó phi nhanh ra gần gốc cây nên cũng chạy theo xem nó có sao ko. Quân nhìn thấy nó đứng nôn không thèm hỏi quan tâm mà đứng nhìn nó cười ngặc nghẽo.
-Wê...vui lắm sao mà cười như thằng điên vậy? [nó tức mình quát hắn]
-Ờ...không....à mà....hahaha.....mà cô...có sao không? [Hắn cười chảy nước mắt gáng phát ngôn ra 1 câu hoàn chỉnh]
-Cám ơn, nhờ phước của anh em nhà anh mà tui sắp die rồi đây. Chắc anh vui lắm. [nó liếc hắn cái rõ sắc]
-Thôi, 2 anh chị đừng có đấu võ mồm nữa, mình chơi cái kia đi. [Duy chỉ ra hồ đạp vịt]
-Hả??? Trời nắng vậy sao chơi. [hắn nhăn nhó nói]
-huhu....huhu...anh 2 không thương Duy....huhu Duy mách pama nè....[Duy nhõng nhẽo trước mặt hắn]
-Dạ thôi, em mua vé cho anh chơi, đừng khóc dùm em cái. [Quân pó tay trước vụ nhõng nhẻo của Duy nên ngậm ngùi dăng nắng chơi đạp vịt]
Nó ko nhịn nỗi cười khi nhìn thấy mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt của Quân và vẻ mặt đắc chý, mãn nguyện và gian xảo của Duy. Quân đơ người mất 5s khi lần thứ 2 thấy nó cười vui như vậy.
-Wê...ê....anh bị gì vậy, làm gì nhìn tôi ghê thế? [nó quơ quơ tay trước mặt Quân. Quân giật mình trở lại trạng thái ban đầu]
-2 người đợi tui đi mua vé. [Quân rút nhanh sợ nó nhìn thấy mặt đỏ như gấc của mình]
Sau khi mua vé trò đạp vịt thì Duy đi một mình, vợ chồng nó thì cùng ngồi chung. 3 đứa nó đạp ra gần giữa hồ thì không biết lý do gì mà Duy rơi tự do xuống hồ. Nó thấy vậy liền bay xuống cứu Duy. Nó kéo Duy lên bờ làm mọi cách cho Duy nôn hết nước ra. Mọi người xung quanh đều nhìn nó nhưng đa số là con trai. Hắn biết mấy tên đó đang nhìn vợ mình bằng đôi mắt thèm mún nên liền cỏi áo khoác ra khoác vào cho nó rồi hắn bế Duy ra xe về nhà.
-Anh vào thay đồ cho Duy đi, lỡ để lâu nhóc bị cảm đấy. [nó đẩy hắn vào phòng Duy]
Thay đồ cho Duy xong, hắn mở cửa bước ra thì thấy nó nằm dài trước cửa. Hoảng hồn hắn bế nó về phòng rồi gọi bác sĩ.
-Thiếu gia đừng lo, cô ấy chỉ bị nhiễm lạnh chút thôi, thiếu gia cho cô ấy uống thuốc là được. [Ông bác sĩ bước ra đưa cho hắn lọ thuốc]
-Ông về được rồi. [hắn nhận lấy lọ thuốc rồi bước thẳng vào phòng đóng sập cửa lại]
Ông bác sĩ nhìn hắn lắc đầu rồi ra về. Hắn lại ngồi cạnh nó, đưa tay vuốt máy tóc nó rồi đút thuốc cho nó uống. Nhưng đút muỗng nào thì trào ra muỗng đó, hết cách hắn nóc nguyên lọ thuốc rồi bón qua miệng cho nó. Cho nó uống thuốc xong hắn ngồi cạnh nó hơn 1 tiếng mà nó vẫn chưa tỉnh rồi ngủ quên lúc nào chẵng hay.
Sáng sớm những tia nắng hắt qua cửa số chíu lên khuôn mặt làm nó lờ mờ mở mắt tỉnh dậy. Nó đảo mắt nhìn xung quanh rồi chợt dựng lại khi nhìn thấy khuôn mặt hắn đang ngủ nằm gục lên tay nó, tay hắn vẫn nắm lấy tay nó trong khi ngủ. Nó rút tay ra rồi ngồi dậy cuối xuống sát mặt hắn "đây là chồng mình sao? Lúc hẳn ngủ trông như một thiên thần vậy thật đáng yêu, nếu lúc nào hắn cũng đáng yêu như vậy biết đâu mình sẽ mở lòng với hắn chút chút " [nó nghĩ thầm rồi lấy tay dúi dúi trước mặt hắn]
-Tôi biết tôi đẹp trai, cô klhông cần phải nhìn ghê vậy đâu. [Hắn nháy mắt với nó]
-Ai...ai...thèm nhìn tên bệnh hoạn như anh. [nó ấp úng quay chổ khác để dấu cái mặt đỏ của mình]
-Ờ...thì bệnh hoạn vậy đó, bệnh hoạn vậy mà có người ngồi nhìn suốt. [hắn nói giọng trêu trọc nó]
-Bệnh hoạn, không nói chuyện với anh nữa. [nó phi thẳng vào phòng tắm làm vệ sinh xong rồi chợt nhận ra bộ đồ đang mặc không giống bộ đồ hôm qua của nó, nó chạy ra nắm lấy cổ áo của chồng mình rồi hỏi một cách "nhỏ nhẹ"
-Ai...ai...thay đồ cho tôi hả???
-Ai biết đâu. [hắn gỡ tay nó ra rồi nói 1 cách dững dưng]
-Anh là cái đồ...cái đồ....
-Đồ gì???
-Đồ cơ hội, anh chết đi. [nó vơ lấy cái gối đập thẳng vào mặt Quân]
Quân chạy nó rượt, vợ chồng nó có màng rượt đuổi buổi sáng trong phòng. Đang chạy chân sau giẩm lên chân trước Quân mất đà ngã nhào xuống giường, nó cũng mất đà ngã theo hắn thế là vợ chồng nó có thêm 1 cảnh rất ư là lãng mạn. Hắn nằm dưới, nó nằm trên, môi chạm môi, nó mở mắt căng hết cở nhìn hắn 1s....5s...10s....5p rồi nó liền ngồi dậy lấp liếʍ sang chuyện khác cho đỡ ngượng.
-Anh...anh...không định....đi làm sao. [nó lấy tay chùi môi]
-Không, hôm nay tôi với cô khỏi đi làm. Mà cô sợ lây bệnh hay sao mà chùi mún rách miệng ra vậy? [hắn nhìn nó cười mỉa mai]
-Duy dậy chưa. [nó lãng sang chuyện khác]
-Đi học rồi. [Quân nhìn nó trả lời lạnh lùng]
-Ờ...ờ vậy...vậy tui đi xuống trước đây.
Nó đứng dậy thì bị Quân kéo lại, mất đà té nhào vào lòng hắn, nó vùng ra, cọ quậy nhưng hắn càng siết chặt nó hơn.
-Ôi, ấm quá. [nó nói]
-Thật không? [Quân ngạc nhiên khi lần đầu tiên cô vợ của mình nói thế]
Nó biết mình nói hố nên đành sửa lại, đeo lại mặt nạ lạnh lùng có sẵn của mình.
-Không, mà tôi đã bảo là đừng vào người tôi rồi cơ mà. [nó đấy Quân ra một cách không thương tiếc rồi quát]
-Tạo sao cô lại như vậy? [Quân nhìn xoáy vào đôi mắt màu đen long lanh của nó]
-Sao là sao?
-Tôi biết em không phải là người lạnh lùng mà. Tại sao em nói chuyện với mọi người vui vẻ nhưng sao nói chuyện với tôi em lại như vậy? Có phải em ghét tôi lắm không? [Quân ghì chặt đôi vai bé nhỏ của cô vợ mình]
-Sao anh lắm chuyện thế. Đúng đấy, tôi rất ghét anh, từ đầu tôi đã không muốn lấy anh rồi, chỉ vì tôi muốn mẹ tôi vui nên mới chập nhận lấy anh thôi. Tôi rất ghét những tên lăng nhăng như anh, có vợ rôi mà còn dẫn bồ về nhà ngủ mà còn ngủ trên giường anh ngủ cùng vợ anh nữa chứ. Có khi nào anh xem tôi là vợ không, anh nói đi. [nó tuôn 1 tràng vào mặt chồng ko chút đắn đo]
-Em thật sự ghét tôi sao?
-Đúng vậy.