Chương 9: Cái Gọi Là Tình Thân

Ôn Ninh ngồi xe nhà họ Lục đi đến nhà họ Ôn, cảm xúc của cô trên đường đi rất kích động, mặc dù căn nhà kia cũng không có gì đáng để lưu luyến, nhưng mẹ cô đang ở đó, vừa nghĩ đến sắp được gặp mẹ, khiến cô vui đến nỗi muốn bay nhảy.

Khi đến nhà họ Ôn, Ôn Ninh vội vàng chạy xuống xe, chạy đến cổng lớn biệt thự nhà họ Ôn, nhanh chóng nhấn chuông cửa.

"Mới sáng sớm, làm ồn cái gì..." Triệu Nhã Lâm đang đắp mặt nạ từ trên lầu đi xuống mở cửa, vẻ mặt hờ hững lúc đầu, đến khi nhìn thấy Ôn Ninh liền ngưng trệ lại, mất đi dáng vẻ thanh nhã hằng ngày, trông có chút buồn cười.

"Ôn Ninh, sao cô lại ra rồi?"

Ôn Ninh bị phán mười năm tù giam, hiện tại rõ ràng cách ngày ra tù còn rất xa, sao bây giờ lại ra rồi?

Triệu Nhã Lâm nhìn thấy bà ta, vẻ mặt rất đặc sắc, kinh ngạc, hoảng sợ, còn có chút chột dạ.

"Tôi ra tù, bà không vui sao?" Ôn Ninh lạnh lùng nhìn bà ta, vì sao cô phải ngồi tù, thì không có ai hiểu rõ hơn người phụ nữ trước mặt này, nhưng bà ta lại làm ra dáng vẻ mình là người vô tội.

Nhưng chính là dáng vẻ giả bộ đáng thương này đã khiến người cha tốt kia của cô vứt bỏ vợ con, ngay cả lương tâm cũng đều quên mất.

"Trong nhà có một tên tội phạm như cô cũng đã đủ xui xẻo rồi, cô còn dám trở về à, cô không ngại mất mặt, nhưng tôi và cha cô rất ngại đấy!"

"Sao tôi lại trở thành tội phạm, chẳng lẽ bà không biết rõ hay sao?" Ôn Ninh lạnh mặt, từng bước, từng bước đi đến, Triệu Nhã Lâm bị dọa sợ, lùi lại mấy bước.

Con khốn chết tiệt này khác hẳn với ba năm trước, ánh mắt lạnh lẽo kia giống như có thể gϊếŧ người, không còn ngu ngốc, dễ lừa gạt như ba năm trước nữa rồi.

"Cô!"

"Được rồi." Cầu thang trên lầu hai đột nhiên vang lên giọng nói khí phách của một người đàn ông, Ôn Ninh ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, liền nhìn thấy "người cha tốt" của cô, Ôn Khải Mặc.

"Ôn Ninh, đi theo tôi."

Ôn Khải Mặc đi về phòng làm việc, Ôn Ninh liếc Triệu Nhã Lâm một cái, đẩy bà ta ra, nhấc chân đi theo lên lầu.

Triệu Nhã Lâm đứng tại chỗ, tức giận giậm chân: "Ra rồi thì sao, kiêu ngạo cái gì, sớm muộn gì tôi cũng có thể khiến cô vào đó lại!"

Trong phòng làm việc, Ôn Khải Mặc quan sát Ôn Ninh một lúc lâu mới mở miệng: "Mới ba năm thôi, sao đã được ra rồi?"

Cảm xúc Ôn Ninh liền hạ xuống.

Người đàn ông này mà cô gọi là cha suốt mười tám năm, phản ứng sau khi nhìn thấy con gái ruột của mình ra tù lại lạnh lùng như vậy.

Thì ra không chỉ Triệu Nhã Lâm và Ôn Lam, mà ngay cả Ôn Khải Mặc cũng hi vọng cô ở trong tù mãi mãi đừng ra ngoài.

Ôn Ninh kéo khóe môi mặn đắng, đây chính là người cha mà cô kính trọng mười tám năm, là người đàn ông mà mẹ cô yêu suốt mười tám năm!

Năm đó, Ôn Khải Mặc vì sự nghiệp mà vứt bỏ mối tình đầu Triệu Nhã Lâm, mặt dày chạy theo cầu xin kết hôn với người có điều kiện tốt là mẹ cô, sau mượn sự hỗ trợ của mẹ để phát triển sự nghiệp thành công, thì Ôn Khải Mặc lại nhớ tới Triệu Nhã Lâm, hai người lập tức lén lút qua lại với nhau, còn sinh ra Ôn Lam.

Mà khi đó, sản nghiệp nhà mẹ đẻ của mẹ vì một chuyện ngoài ý muốn mà tuột dốc không phanh, từ từ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của hai người này, cuối cùng, người vợ nghèo hèn cùng ông ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng lại không bằng bạch nguyệt quang (*), hai người ly hôn, Ôn Lam và Triệu Nhã Lâm được đón vào ở nhà họ Ôn.

(*) ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình

Bởi vì Ôn Ninh vẫn là người thừa kế hợp pháp tài sản nhà họ Ôn, nên cũng tự nhiên trở thành cái đinh trong mắt của cả nhà ba người này, đặc biệt là Triệu Nhã Lâm và Ôn Lam, bọn họ mong muốn Ôn Ninh sẽ chết đi trong im lặng.

Ba năm trước, Ôn Ninh bị cảnh sát bắt, Ôn Khải Mặc lập tức tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với cô, thậm chí còn yêu cầu phạt nặng tên tội phạm gϊếŧ người, mẹ cũng vì chuyện này mà khiến máu tụ lên não rồi đổ bệnh, cô còn nhớ rõ ngày diễn ra phiên tòa đầu tiên, Triệu Nhã Lâm cầm giấy thông báo mẹ cô bị bệnh tình nguy kịch đến uy hϊếp cô, nói nếu như cô không ngoan ngoãn nhận tội, sẽ trực tiếp ngừng cấp cứu, để mẹ cô chết trong phòng phẫu thuật.

Khi đó, cô không làm được chuyện gì cả, chỉ có thể nhận tội danh gây tại nạn bỏ trốn, cứ như vậy mà mất trắng ba năm, cũng triệt để hủy hoại cuộc đời của mình.

Từng cảnh lướt qua trong trí óc cô, mắt Ôn Ninh hơi đỏ lên: "Tôi ra như thế nào, có liên quan gì tới ông sao? Ông Ôn?"

Ôn Khải Mặc không vui, nhíu mày: "Đã ra rồi, cũng đừng nói chuyện khó nghe như vậy, vốn dĩ chính cô tông người ta, chỉ ngồi ba năm tù thì cũng xem do cô gặp may rồi."

Ôn Ninh cười lạnh, cô tông người ta? Cách nói chuyện của toàn bộ nhà họ Ôn đều đồng nhất như vậy.

Bản lĩnh ngậm máu phun người, vu oan hãm hại người khác đúng là khiến người ta khâm phục mà!

Có phải nói dối quá nhiều rồi thì người nói dối cũng xem đây là không phải là lời nói dối luôn không?

Chỉ ngồi tù ba năm?

Trong ba năm này, bọn họ ở bên ngoài không cần lo chuyện cơm áo nên tự nhiên không cảm thấy ba năm này có bao nhiêu gian nan, thống khổ, nhưng cô ở trong tù sống như thế nào, bọn họ có thể hiểu được sao?