Hạ Tử An đưa Ôn Ninh đến một căn hộ trống, sau đó đưa cho cô một cái chìa khóa.
“Những hình ảnh đó bây giờ đang bị phát tán khắp nơi, cô vẫn là không nên chạy lung tung, gọi điện về nhà đi, căn phòng này của tôi không có người ở, xung quanh cũng không có nhiều người, không dễ bị những tên săn ảnh đó phát hiện, cô cứ ở đây trước đi.”
Ôn Ninh lúc đầu còn có chút ngượng ngùng, nhưng sau khi nghĩ lại, nếu cô đi ra ngoài mà bị phóng viên bắt gặp, e rằng sẽ càng thêm phiền phức.
Về phần người nhà, cô tin rằng nhà họ Lục sẽ không muốn gặp phải chuyện rắc rối như thế này, và nhà họ Ôn... bọn họ là thủ phạm của vụ việc này, chỉ mong sao cô chết ở bên ngoài thôi.
“Cảm ơn, tôi không biết nên làm gì để thể hiện lòng biết ơn này, nhưng nếu sau này anh có việc cần đến tôi, tôi nhất định sẽ không từ chối.”
Ôn Ninh nhìn Hạ Tử An cảm kích, chân thành nói.
Chỉ là, cách của cô nói khiến Hạ Tử An có chút dở khóc dở cười, lời nói này giống như muốn kết nghĩa anh em vậy, anh ta mang cô về nhưng không phải để cô coi anh ta như người anh em tốt.
“Thật sao? Vậy cô hôn tôi một cái là được rồi, coi như là thù lao.” Hạ Tử An cười trêu chọc Ôn Ninh.
Ôn Ninh sửng sốt, cô mở to mắt nhìn Hạ Tử An, không thể tin vào tai mình, trong phản xạ lùi lại một bước.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Hạ Tử An lắc đầu bất lực: “Tôi chỉ là tùy tiện nói thôi, đừng căng thẳng quá.”
Ôn Ninh gật đầu, nhưng vẫn có chút phòng bị, cho đến khi Hạ Tử An vung tay lên: “Tôi sai rồi, tôi chỉ là nói bừa, nói lung tung chứ không phải cái đen tối đó đâu.”
Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của người đàn ông, Ôn Ninh không khỏi nở nụ cười, lại nghĩ ra điều gì, mới có chút ngại ngùng nói: “Tôi... Tôi muốn đi tắm.”
Vừa rồi còn chưa cảm nhận được, bây giờ Ôn Ninh cứ nghĩ đến hôm nay bị đám người ghê tởm kia chạm vào liền cảm thấy cả người khó chịu.
Đặc biệt là người đàn ông trung niên ghê tởm đó, cô cảm thấy buồn nôn khi nghĩ đến bàn tay đầy dầu mỡ của ông ta chạm vào quần áo của cô.
“Cô đi tắm trước đi. Tôi sang phòng khác xem đoạn phim đó. Đúng rồi, đưa điện thoại của cô cho tôi, tôi giúp cô xử lý một chút.”
Hạ Tử An gật đầu, ý rằng Ôn Ninh có thể đi. Sau đó cầm lấy điện thoại di động của cô, cài đặt chỉ nhận cuộc gọi và tin nhắn từ những người cô quen biết. Rất nhanh, điện thoại di động đang rung không ngừng im bặt lại.
Sau đó, anh ta mở lại bài đăng và bắt đầu xem kỹ các câu trả lời, cố gắng tìm ra manh mối.
Lúc này, điện thoại di động của Ôn Ninh đột nhiên vang lên.
Hạ Tử An muốn đưa cho cô nhưng Ôn Ninh đang tắm không tiện nghe điện thoại nên đành để yên ở đó. Nhưng người gọi rất kiên trì, liên tục gọi, không còn cách nào, anh ta chỉ có thể nhấc máy giải thích với bên kia một chút.
“Alo?” Giọng Hạ Tử An phát ra từ tai nghe, khoảng khắc đó khiến vẻ mặt của Lục Tấn Uyên trầm xuống.
Anh vừa gọi điện về nhà họ Lục báo tin anh đến nơi an toàn thì ông nội bảo anh phải ở nước ngoài vài ngày nữa, nhưng ông cụ Lục bất luận thế nào cũng không tiết lộ chuyện gì đã xảy ra.
Lục Tấn Uyên trong tiềm thức cảm thấy chuyện này có lẽ có liên quan gì đó tới Ôn Ninh, cho nên mới gọi điện thoại cho cô, không ngờ người nghe máy lại không phải cô mà là một người đàn ông.
Điện thoại di động của cô tại sao lại là một người đàn ông nghe?
“Anh là ai?” Lục Tấn Uyên lạnh lùng nói, giọng điệu không tốt.
“Tôi là bạn của Ôn Ninh. Cô ấy bây giờ không tiện nghe điện thoại lắm.” Hạ Tử An có chút ngượng ngùng, cố gắng tránh cho người đối phương hiểu lầm.
Chỉ là, giọng nói của người này quen thuộc một cách khó hiểu, và Hạ Tử An nhất thời không thể nhớ được đó là ai.
“Tôi tìm Ôn Ninh, kêu cô ấy nghe điện thoại.”
Ngay khi Lục Tấn Uyên khống chế được tính khí của mình, đột nhiên bên tai nghe có tiếng hét của một người phụ nữ, mà giọng nữ đó, anh sẽ không nghe nhầm, là giọng của Ôn Ninh.
“Làm sao vậy?” Hạ Tử An nghe thấy động tĩnh, không để ý tới cái khác liền chạy nhanh tới.
“Đèn trong phòng tắm đột nhiên bị hỏng rồi.”
Giọng nói sợ hãi của Ôn Ninh từ bên trong truyền ra, cùng lúc đó, Hạ Tử An nghe thấy tiếng cô đã mặc quần áo đầy đủ.
Lục Tấn Uyên khi nghe thấy lời cô nói, gương mặt tuấn tú đen như đáy nồi, từ”phòng tắm”cùng tiếng nước nhàn nhạt vừa nghe đều rõ lên một điều... Ôn Ninh đang ở cùng một người đàn ông. Hơn nữa, cô đang tắm.
“Chết tiệt.” Lục Tấn Uyên cúp máy liếc mắt nhìn Mộ Yên Nhiên đang đi mua sắm cách đó không xa, đột nhiên mất hứng.
Anh bây giờ chỉ muốn quay trở lại Giang Thành và lôi người phụ nữ dũng cảm chết tiệt này ra, và cho cô hiểu rõ cô nên làm gì với tư cách là vợ của Lục Tấn Uyên anh.
Mộ Yên Nhiên mua một cặp nhẫn đôi trong cửa hàng, và định để Lục Tấn Uyên đeo chúng với danh nghĩa đánh cược, nhưng khi cô ta quay lại chỗ người đàn ông vừa rồi thì người đó đã không thấy đâu nữa.
Vừa định đi tìm thì Lục Tấn Uyên đã gửi tới một tin nhắn: “Thực xin lỗi, bên Trung Quốc có việc gấp, anh phải về ngay.”
Nụ cười của Mộ Yên Nhiên đông cứng trên gương mặt, cô ta ném chiếc nhẫn ra khỏi tay mình một cách quyết liệt và sau đó cô ta ngồi trên băng ghế, gần như bật khóc vì uất ức.
Trước đây Lục Tấn Uyên sẽ không bao giờ đối xử với cô ta như thế này, anh rất chiều chuộng cô ta, chuyện lớn đến đâu cũng không quan trọng bằng mình, nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi.
Khoảng cách quá lớn giữa quá khứ và hiện thực khiến Mộ Yên Nhiên vô cùng suy sụp tâm lý. Một lúc lâu sau cô ta mới bình tĩnh lại, không tin mối quan hệ lâu dài giữa họ lại chấm dứt như vậy, cô ta nhất định phải khiến Lục Tấn Uyên yêu cô ta thêm lần nữa.
...
Ôn Ninh mặc áo ngủ vẻ mặt lúng túng đi ra khỏi phòng tắm.
Gương mặt đỏ bừng vì hơi nước nóng bốc lên, trông đáng yêu hơn bình thường một chút, mái tóc vẫn còn ướt, những giọt nước từ ngọn tóc lăn xuống, xương quai xanh đẹp đẽ ẩn náu bên trong bộ quần áo rộng rãi.
Hạ Tử An chỉ nhìn lướt qua rồi nhanh chóng lảng đi. Đôi khi, những hành động vô thức như vậy còn hợp lý hơn là cố ý.
“Chắc là do mạch điện lâu ngày không có người ở rồi. Xin lỗi, quên mất căn hộ này rất lâu chưa kiểm tra kỹ, lát nữa tôi sẽ gọi người đến sửa.”
Ôn Ninh khẽ “Ừ!” một tiếng, kéo quần áo trên người, có chút khó chịu: “Tôi vẫn cần thêm một bộ quần áo.”
Vừa rồi quần áo của cô vừa bẩn, vừa tối quá, Ôn Ninh trước mắt chỉ có thể mặc áo choàng tắm vào. Nhưng cỡ này hiển nhiên không dành cho phụ nữ, cô miễn cưỡng buộc thắt lưng cho chặt nhất để giữ cho cổ áo không đột ngột bị bung ra.
Hạ Tử An gật đầu, nhanh chóng đi ra ngoài gọi điện thoại. Ở trên ban công anh ta nhìn bộ dạng khó chịu của Ôn Ninh qua kính, có chút khô khốc.
Vì vậy, anh ta ra lệnh cho trợ lý của mình lập tức chuẩn bị vài bộ quần áo kín đáo không lộ liễu, để tránh Ôn Ninh với bộ dạng như vậy cứ thoáng qua trước mặt anh ta. Đây cũng là một thử thách lớn đối với ý chí của anh ta.
“Tôi đã kêu người đi chuẩn bị rồi.” Hạ Tử An quay lại sau cuộc điện thoại, nhìn thấy Ôn Ninh lại ngẩn người nhìn bài đăng đó: “Cô nói video trong bài đăng này là giả. Tôi vừa cũng xem rồi, người làm video này rất cẩn thận và tạm thời không thấy có vấn đề gì.”
Ôn Ninh nghe vậy có chút thất vọng, lại xem lại đoạn video chỉ có một phút nhưng đoạn video có ảnh hưởng rất lớn đối với cô.
Đang xem, cô bất ngờ nhấn nút tạm dừng: “Không đúng, ở đây...”