Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

Chương 59: Cuối Cùng Người Đó Vẫn Không Đến

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đám người cạnh Ôn Ninh đều sửng sốt, giọng nói của người này rất kiên định khiến cho bọn họ không dám chất vấn nữa.

Ôn Ninh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Tử An từ ngoài đi tới trong lòng có chút vui mừng nhưng vẫn có chút thất vọng không nói nên lời.

Vừa rồi nghe thấy có người ngăn cản bọn họ, hình bóng đầu tiên hiện ra trong tâm trí cô, thực ra không phải anh ta.

Người đó cuối cùng vẫn không đến.

Hạ Tử An nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của cô, quần áo trên người bị xé rách lộn xộn để lại trên da ít bụi bẩn cùng với những vết bầm tím, vừa rồi cô hẳn đã bị đối xử rất thô bạo.

Hạ Tử An càng nhìn càng tức giận, vẻ mặt lạnh lùng hét lớn: “Các người điên rồi sao? Dám ở trước mặt mọi người làm ra chuyện như vậy!”

Nói xong anh đi về phía trước nhẹ nhàng bế Ôn Ninh lên khi cô đang ngồi dưới đất, anh ta cẩn thẩn xem trên người cô có vết thương gì không sau đó cởϊ áσ khoác ngoài ra, khoác lên người cho cô.

“Thế nào rồi, vẫn ổn chứ? Có bị thương chỗ nào?”

Sau khi được anh ta đỡ dậy, Ôn Ninh lắc đầu: “Tôi không sao... Anh đến giúp tôi sao?”

Trong mắt Ôn Ninh có chút lo lắng, cô tự hỏi liệu Hạ Tử An có tin cô không.

Hạ Tử An nhìn vẻ mặt bất an của cô nhưng đôi mắt vẫn hiện rõ sự trong sạch, không hiểu sao tim cảm thấy đau nhói, gật đầu nói: “Tôi tin cô vô tội, nên tôi mới đến giúp cô.”

Ôn Ninh cảm giác như trời vừa rạng sáng, sợi dây căng cứng nãy giờ bị đứt đoạn chân mềm nhũn suýt chút nữa ngồi trên mặt đất.

Những chuyện xảy ra trong hôm nay với cô mà nói là cực hình cả về thể chất lẫn tinh thần cô, cô đã sớm bị chết ngạt, bây giờ gặp được Hạ Tử An cô đã có thể buông lỏng sức lực.

Hạ Tử An lập tức đưa tay ra đỡ cô và nhìn những người vẫn chưa chịu rời đi: “Các người đều đang phạm tội, nếu thật sự cô ấy bị oan uổng tôi hi vọng các người hãy ăn năn về hành vi của mình.”

Mọi người ở đó nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Tử An, không dám nói gì, một người đàn ông lấy điện thoại trên tay Ôn Ninh, lấy danh thϊếp ném cho cô: “Có thiệt hại gì tôi sẽ bồi thường.”

Sau đó anh ta ôm Ôn Ninh hướng về bãi đậu xe.”Trời ơi, người đàn ông đó thật đẹp trai còn là chủ tịch công ty, vừa đẹp trai lại giàu có.”

Sau khi Hạ Tử An rời đi, đám đông kia lại bắt đầu ồn ào.

“Đẹp trai giàu có cái gì chứ, bị một con hồ ly tinh mê hoặc chắc chắn cũng là một tên cặn bã.”

“Người đàn bà này rốt cuộc có bản lĩnh gì, quyến rũ một người giờ lại thêm một người, hơn nữa họ đều đẹp trai giàu có?”

Những lời từ xa này đã truyền đến tai Ôn Ninh, khiến cô đột nhiêm từ trong mơ hồ không biết tự bảo vệ mình mới phát hiện Hạ Tử An đang ôm cô đi trên phố.

“Không được, anh thả tôi xuống đi, tôi như vậy... Sẽ liên lụy đến anh.” Ôn Ninh khổ tâm nói.

Giờ đây cô chính là tiểu tam ngàn nhát dao trong mắt mọi người, chết cũng đáng đời, nếu như trong lúc này Hạ Tử An và cô ở cạnh nhau thì danh dự nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Ôn Ninh không muốn liên lụy đến anh ta.

“Cô ngốc à? bây giờ cô đã như thế này, tôi có thể yên tâm để cô một mình sao?”

Hạ Tử An vừa tức giận vừa đau lòng, người phụ nữ này quá quan tâm đến người khác, không nhìn xem hoàn cảnh của mình đang ra sao.

“Nhưng...” mặc dù lời của Hạ Tử An không dễ nghe nhưng Ôn Ninh có thể nghe ra là anh ta đang quan tâm mình, trong lòng càng thêm áy náy.

“Không có nhưng gì hết, cô có coi tôi là bạn không? Cùng tôi quay về tôi sẽ giúp cô.”

Cô nghe thấy từ”bạn” liền khiến cô cảm thấy trái tim lạnh giá này nay đã được sưởi ấm.

Ôn Ninh gật đầu không từ chối sự giúp đỡ của Hạ Tử An nữa, một lúc sau cô đột nhiên nói: “Đoạn phim đó là giả, hôm đó là Dư Phi Minh đến tìm tôi, ở đó là nơi tôi làm việc tôi sao có thể trùng hợp gặp anh ta ở đây, lại còn đi quấy rối anh ta rồi để bị quay phim?

“Hơn nữa hôm đó là anh ta...”

Ôn Ninh không thể nói được nữa, Hạ Tử An gật đầu sau đó bế cô vào trong xe, thất dây an toàn cho cô: “Tôi tin cô nói là thật, nhưng chỉ có tôi tin thì chưa đủ, cần phải để cho tất cả mọi người biết đoạn video đó là giả.”

Ôn Ninh gật đầu sau đó nhìn về phía Hạ Tử An đang lái xe: “Tại sao anh lại tin tôi?”

Từ đầu đến giờ Ôn Ninh không nhớ được mình đã làm những gì để anh ta tin tưởng.

Nhưng Hạ Tử An vẫn chấp nhận tin cô mà không hoài nghi.

Người đàn ông giữ tay lái một lúc, sau đó cười giễu cợt”Giác quan thứ bảy của người đàn ông, không được sao?”

“Tôi đang hỏi nghiêm túc.” Ôn Ninh không bị anh ta lừa còn nghiêm túc nhìn anh ta.

“Thật sự chỉ là một loại cảm giác, cô tin không? Từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, tôi đã biết cô không phải người xấu.” Hạ Tử An nhân lúc đèn đỏ đã nhìn sang cô.

Trong đôi mắt của anh, không nhìn thấy sự đùa cợt nào mà chỉ nhìn thấy sự chân thành.

“Tôi tin.” Ôn Ninh nhìn vào đôi mắt của anh ta đột nhiên có chút xúc động.

Từ khi ra tù, ngoài Bạch Dịch An luôn giúp đỡ cô ngay từ đầu còn có một người mẹ không rõ tung tích, Ôn Ninh không có ai để tin tưởng, cô luôn phải cam chịu không có ai chịu làm bạn với cô.

Hạ Tử An là người đàu tiên tin cô như vậy cô cảm thấy rất quý trọng nhưng cũng sợ sẽ mất đi.

“Nhưng mà, tôi không đơn giản như cô nghĩ đâu, tôi đã có một quá khứ vô cùng đen tối, nếu biết được chuyện này cô còn tin tôi sao?”

Lúc lâu sau Ôn Ninh mới có thể nói ra những điều trong lòng, chỉ là cô không dám nói ra, nó gần như đã vắt kiệt sức lực của cô.

“Cuộc đời dài như vậy, ai mà chẳng có bí mật, ai mà chẳng mắc sai lầm? Thực ra mà nói, trước đây tôi cũng đã làm ra nhiều chuyện vô lý làm tổn thương người khác, có lẽ cả đời này tôi không thể sống một cuộc sống tốt đẹp? Cho nên tôi chỉ nhìn hiện tại.”

“Bất kể quá khứ của cô như thế nào, tôi vẫn tin cô không phải người xấu, cho nên tôi mới sẵn sàng giúp cô.”

Sau khi Hạ Tử An nói xong, Ôn Ninh liền cúi mặt, trong mắt liền cảm thấy có thứ gì đó, lát sau cô liền rơi nước mắt nhưng cô không muốn để anh ta biết liền đè nén trong giọng nói: “Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh.”

Hạ Tử An liếc nhìn sang, Ôn Ninh không biểu hiện ra chút yếu đuối nào, hai chân của cô ướt đẫm nước mắt nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ.

Một lúc sau, Hạ Tử An trong lòng vừa cảm thấy bất lực vừa cảm thấy đau lòng, nhưng sau cùng anh ta vẫn không nói gì.

Vì Ôn Ninh không muốn để người khác thấy mình đang khóc nên anh ta chỉ có thể tôn trọng suy nghĩ của cô, có điều sẽ có một ngày anh ta sẽ để cô tự mở lòng với chính mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »