Chương 58: Thị Chúng

Chỉ với vài câu của Ôn Lam đã giúp cho Dư Phi Minh đẩy hết trách nhiệm lên người của Ôn Ninh, đồng thời giúp anh ta dựng lên cho mình hình ảnh về 1 nạn nhân tốt bụng, vô tội.

Trong chốc lát, ánh đèn flash chiếu vào Ôn Lam không ngừng, giống như muốn ghi lại được những hình ảnh đẹp của cô ta.

Ôn Ninh siết chặt điện thoại, suýt chút nữa muốn đập vỡ màn hình, Ôn Lam thật sự quá tàn nhẫn, chỉ vài câu nói đã đẩy cô đến tình thế tuyệt vọng.

Tiếp theo dù cô có nói hay làm gì, tất cả đều sai, trừ phi cô có thể tìm ra được lỗi sai trong video ở đâu.

Đúng vậy, hai mắt của cô sáng lên, đúng là video có chút không bình thường, ít nhất hôm đó rõ ràng Dư Phi Minh chạy đến kéo rồi hôn cô.

Nhưng những gì cô vừa thấy lại hoàn toàn trái ngược, trong đoạn video là cô đang nắm tay Dư Phi Minh, và muốn hôn môi anh ta, nên đã khiến bao người tức giận.

Dựa vào những mối quan hệ của Ôn Lam trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình lâu như vậy, thì muốn tìm người làm ra chuyện như vậy quả không khó.

Nghĩ đến đây, Ôn Ninh không còn thời gian để tiếp tục ở đây mà hờn dỗi, cô phải tìm ra được sai xót trong video để minh oan cho bản thân.

Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng đứng dậy cúi đầu đi ra ngoài, đi được mấy bước thì bị một người phụ nữ trung niên đυ.ng phải, người đó liếc cô một cái rồi nắm chặt cổ tay cô, giọng điệu khinh thường: “Sao người này quen vậy? Cô chính là người đã quyến rũ bạn trai của em gái mình?”

Giọng nói của người phụ nữ kia rất lớn, nhanh chóng đã thu hút được sự chú ý của những người xung quanh, Ôn Ninh bị nhìn với những ánh mắt khinh thường khiến cô sợ hãi, cô cố gắng rút tay ra: “Buông tôi ra, tôi không làm, buông ra!”

Người phụ nữ trung niên thấy Ôn Ninh vẫn còn sức la hét, hơn nữa vẫn không chịu xin lỗi không hối cải, trong lòng tức giận: “Cô vẫn còn mặt mũi mà la hét với người khác à, loại người như cô sống trên đời thật là lãng phí, ngay cả lời của ba mẹ cô cũng không nghe thì hãy để xã hội giáo dục lại cô.”

“Xem ra loại người vô liêm sỉ đi quyến rũ bạn trai người khác nên bị lột đồ rồi ném ra đường!”

Vừa nói, người phụ nữ giơ hai tay ra, Ôn Ninh theo phản xạ đã lấy tay che mặt lại, đôi tay rất nhanh đã đặt trên cổ áo cô kéo một phát khiến áo trên người cô bị rách.

“Bà điên rồi!” Ôn Ninh muốn né tránh, nhưng thân hình của đối phương lại to hơn cô, động tác vô cùng hung tợn, áp chế cô, khiến cô không cử động được.

“Bà đang phạm tội đấy!” Ôn Ninh thấy bà ta đến thật, giọng nói có chút hoảng hốt hét lớn một tiếng, người bên kia nghe được lời này liền cười thành tiếng: “Phạm tội? Cô cho rằng sẽ có người quan tâm sao?”

Ánh mắt của Ôn Ninh lướt qua tất cả mọi người xung quanh.

Không ít người qua đường khi nhìn thấy cạnh tượng náo nhiệt như này không những không ngăn cản mà còn vây quanh nhìn bộ dạng thạm hại của cô, rồi lớn tiếng nói.

“Đây là đang dạy bảo kẻ thứ ba à?”

“Loại phụ nữ vô liêm sỉ này đáng bị như thế, nghe nói ngay cả em rể cô ta cũng không buông tha, đúng là điên rồi!”

“Thật đáng đời, tôi sẽ chụp ảnh lại rồi đăng lên mạng biết đâu tôi còn có thể nổi tiếng nữa!”

Nghe những lời nói không cứu giúp mình, thậm chí bọn họ còn cười trên nỗi đau của người khác, Ôn Ninh thực sự cảm thấy bất lực.

Với dáng vẻ đau đớn của cô rõ ràng đã làm cho kẻ bạo hành cảm thấy hạnh phúc sau đó bà ta còn tàn nhẫn hơn khi dùng tay mình giật một cái.

“Tiếp tục, tiếp tục đi, để cho người phụ nữ này không thể làm người được nữa!”

Bốn phía xung quanh đều đến xem náo nhiệt, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh.

Thậm chí có không ít người đàn ông kimh tởm thấy thế thì nước miếng gần như chảy ra, hận không thể tự giúp mình...

“Đừng mà, buông ra, các người điên rồi, buông tôi ra!” Ôn Ninh liều mạng kéo mạnh tấm vải trên người cô xuống che lại.

Nếu như có người thật sự chụp ảnh, quay phim trên đường phố, thì ngay cả khi cô chứng minh được mình vô tội thì cô vẫn sẽ sống dưới sự khinh thường của người khác cả đời, cô không muốn, không...

Nỗi tuyệt vọng trong lòng đã khiến Ôn Ninh vùng lên đẩy người phụ nữ trước mặt ra rồi lao tới giật lấy điện thoại cô gái trước mặt, vừa chạy vừa gọi cho Lục Tấn Uyên.

Tất cả đều xảy ra quá nhanh, thậm chí cô còn không có thời gian để suy nghĩ vì sao cô lại nghĩ đến Lục Tấn Uyên đầu tiên, cô chỉ biết cô cần người đến để giúp đỡ mình.

“Đó là chiếc điện thoại iphone mà tôi vừa mới mua, hu hu.”

Cô gái bị cướp điện thoại khóc lên, sự phản kháng của Ôn Ninh đã khiến cho mọi người tức giận: “Không những là kẻ thứ ba, mà còn đi cướp đồ của người khác nữa.”

Lập tức có rất nhiều người đuổi theo, Ôn Ninh cảm thấy trong lòng càng thêm bối rối nhưng cô không dám dừng lại, chỉ có thể cầu mong điện thoại mau được kết nối.

Nhưng mà thứ Ôn Ninh đợi được lại không phải là giọng nói của Lục Tấn Uyên mà là giọng nói điện tử lạnh lùng: “Xin lỗi số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận.”

Cô không bỏ cuộc mà tiếp tục gọi, nhưng dù có gọi bao nhiêu lần đều vẫn như vậy, không ai trả lời.

Ôn Ninh đột nhiên nhớ tới Lục Tấn Uyên lần này ra nước ngoài là đi tìm người anh yêu, nếu như vậy làm sao có thể quan tâm cô, cuối cùng vẫn là cô tự mình đa tình, ngốc nghếch đến mức đáng thương.

Trái tim chậm rãi chìm xuống, đúng lúc này một người đàn ông trung niên nhìn thấy Ôn Ninh trốn trong bụi cây: “Cô ấy ở đây!”

Người đàn ông trung niên vừa tiến đến với vẻ mặt kinh tởm, ông ta nghĩ dù có đυ.ng vào người phụ nữ như vậy chắc cũng không ai nói gì nên ông ta tìm cô với ý đồ xấu.

Không ngờ thật sự bị ông ta đυ.ng phải!

Ôn Ninh lùi về phía sau hai bước, định tiếp tục chạy trốn nhưng đã có người ở phía sau, người đàn ông xông lên với lý do muốn lấy lại điện thoại: “Tôi đã bảo cô lấy điện thoại của ai đó thì phải nhanh chóng trả lại chưa, người đàn bà vô liêm sỉ!”

Cảm thấy bàn tay bẩn thỉu đó sắp chạm vào người mình, lúc đó Ôn Ninh thậm chí có ý định muốn chết cùng ông ta.

Cho dù chết cô cũng sẽ không bị loại người như vậy này làm nhục.

Nhưng, ngay lúc Ôn Ninh đang có những suy nghĩ điên cuồng đó, giữa lúc hỗn loạn đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Các người đang làm gì vậy, mau dừng tay lại cho tôi!”