Chương 57: Đảo Lộn Trắng Đen

Ôn Ninh tiếp tục đọc, ngay khi bài đăng này được đăng tải đã gây ra rất nhiều bàn tán, hầu như tất cả những phản hồi bên dưới đều là mắng chửi người chị không biết xấu hổ trong bài báo.

Mà đúng lúc đó, một cư dân mạng toàn năng đã gửi lên thông tin liên lạc của Ôn Ninh, dẫn đến việc số điện thoại di động của cô bị một lượng lớn cuộc gọi và tin nhắn rác ném đá trực tiếp.

Xem đến cuối, Ôn Ninh trên mặt không chút biểu cảm, chỉ có thể bất lực bổ sung lên một câu: “Những lời này đều không có chứng cứ, tại sao không thể bình tĩnh?”

Tuy nhiên không ai nghe lời Ôn Ninh, thay vào đó, họ tập hợp lại và công kích: “Cô thích minh oan cho loại người thứ ba như vậy, đừng nói cô cũng là loại người đó nha?”

“Người như cô thật quá kinh tởm, hi vọng cô cũng có một người chị gái như vậy, đến chết cũng không ra khỏi vũng lầy đó.”

Ôn Ninh nhìn những lời công kích vô lý, cô hiểu hiện tại sự tình đã phát triển đến mức không thể khống chế được nữa, nếu không nhanh chóng có biện pháp, e rằng những người này sẽ càng thêm điên cuồng.

Bất đắc dĩ, điện thoại di động đã không dùng được, Ôn Ninh chỉ có thể mượn điện thoại di động của nhân viên để gọi cho Ôn Lam.

“Cô định làm cái quái gì vậy? Đăng loại bài này lên mạng và đưa thông tin liên hệ của tôi lên đó. Như thế đối với cô có ích lợi gì?”

Ôn Ninh lạnh giọng, lời nói cũng không khách sáo, bây giờ cô vẫn có thể duy trì lý trí của mình để nói chuyện với thủ phạm, đã cho thấy cô có khả năng tự chủ mạnh mẽ rồi.

Nếu không, Ôn Ninh thật sự muốn xông tới, tát thẳng vào mặt cô ta vài cái như bài báo đã nói, mới có thể trút được lửa giận trong lòng.

“Lợi ích? Lợi ích lớn nhất của tôi là khi thấy chị đau khổ.” Ôn Lam nghe giọng nói tức giận của Ôn Ninh mà nở nụ cười kỳ dị.

Nhìn gương mặt trang điểm tinh xảo của mình trong gương, Ôn Lam đắc ý nói: “Ôn Ninh, trước kia không phải chị là một người rất đắc ý sao, cho rằng mình có thể cưỡi lên đầu tôi sao? Chị cho rằng Lục Tấn Uyên đè lên người chị thì sẽ bảo vệ chị vô điều kiện? Tôi nói cho chị biết, đây thực ra mới chỉ là bắt đầu...”

Vừa nói xong, Ôn Ninh phát hiện bài đăng đã được cập nhật lại, trên đó còn có thêm một đoạn video, bìa của video chính là cảnh Dư Phi Minh đến tìm cô ngày hôm đó.

Chỉ là góc quay của đoạn phim này rất mờ ám, xem giống như đôi nam nữ trên màn ảnh thực sự đang thân mật với nhau, hình ảnh không rõ ràng.

Không đúng, đây là giả... đây không phải sự thật!

Ôn Ninh trợn to hai mắt, nhìn cảnh này, thở gấp một hơi, đoạn phim này dẫn dụ quá mạnh mẽ rồi, người ngoài xem vào cho rằng giống như cô đang dụ dỗ Dư Phi Minh.

“Này, người phụ nữ này sao lại quen như vậy?”

Ngay khi Ôn Ninh còn đang hoảng sợ, nhân viên bán hàng đang nghịch điện thoại di động đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Ôn Ninh vài giây rồi mới hét lên: “Là cô ấy, kẻ thứ ba trong đoạn video đó!”

Ôn Ninh lập tức đứng lên, cũng may cửa hàng này không có nhiều người, nên cũng chỉ có mấy người nhìn qua, cô vội vàng đặt xuống một tờ tiền, kéo ống tay áo che mặt chạy ra ngoài.

Ôn Lam thực sự nhẫn tâm, vì để hủy hoại cô mà lại không ngần ngại phát tán ra loại video này. Lẽ nào ngay cả danh tiếng của Dư Phi Minh cô ta cũng không quan tâm sao?

Núp vào một góc vắng vẻ, Ôn Ninh run rẩy gọi điện thoại, biết trên đó sẽ không có thứ gì muốn xem, nhưng chỉ là không tự chủ được.

Chắc chắn rằng tại thời điểm video được đăng lên, bài đăng này đã hoàn toàn trở thành bài viết hot. Cảm xúc của mọi người bùng cháy ngay lập tức và nhiều người thậm chí đang tự hỏi làm thế nào để tìm ra danh tính của người phụ nữ trên màn hình và cho mọi người xung quanh cô biết rõ bộ mặt thật của cô, để cô sẽ không bao giờ đứng lên được.

Ôn Ninh nhìn kết quả thảo luận của những người đó, những cách trả thù kinh khủng kia, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Lúc này là tháng chạp âm lịch khí trời lạnh giá, nhưng cô còn cảm thấy cái lạnh trong lòng còn lạnh hơn rất nhiều so với cái lạnh trên người.

Cô phải làm sao mới tốt... Trò chơi của Ôn Lam, cô làm sao mới phá được?

...

Lục Tấn Uyên xuống máy bay đường dài, vừa bước ra khỏi sân bay thì bị một cô bé ngoại quốc tóc vàng chặn lại và nói muốn chụp ảnh cùng.

Lục Tấn Uyên chưa bao giờ thích chụp ảnh, nghe được yêu cầu này, anh đương nhiên từ chối.

Tuy nhiên, cô bé đó lại quấn quýt bám chặt, không chịu dễ dàng từ bỏ. Khi Lục Tấn Uyên đau đầu, một giọng nói nhẹ nhàng, tao nhã vang lên: “Thật ngại quá, cô bé này, anh ấy là bạn trai của chị, có thể đừng chọc phá anh ấy được không?”

Cô bé nhìn cách ăn mặc lộng lẫy, ánh mắt động người của Mộ Yên Nhiên, cong môi rồi cuối cùng vẫn rời đi.

“Đã mấy năm không gặp, không ngờ anh lại nổi tiếng như vậy...” Mộ Yên Nhiên cười đi tới, bộ dáng không hề xa lạ chút nào, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

“Chuyện ngoài ý muốn mà thôi, không đúng, cô bé đó...” Lục Tấn Uyên lắc đầu, vừa định nói gì đó thì nhận ra điện thoại của mình vừa bị cô bé ngoại quốc chạm vào.

Chỉ là, người đông như vậy, còn có thể thấy được cô bé ở đâu?

“Xem ra không chỉ có người của anh mới thu hút cô bé, mà còn là tiền của anh nữa!” Mộ Yên Nhiên nhìn Lục Tấn Uyên hiếm khi bối rối, không khỏi bật cười.

Lục Tấn Uyên cũng nở nụ cười, chỉ là cái điện thoại, anh cũng không quá quan tâm: “Mấy năm không gặp, em bây giờ vẫn như vậy.”

“Đi thôi, em mời anh ăn cơm. Về phần điện thoại di động... cứ dùng của em trước đi. Hiếm mới ra nước ngoài một lần nên cứ thoải mái một chút, chuyện trong nước đừng quan tâm, thế nào?”

Lục Tấn Uyên cau mày, anh không phải loại người bỏ hết mọi thứ để đi đi chơi, nhưng Mộ Yên Nhiên lại khăng khăng đòi chỉ có một ngày, anh cũng không thể từ chối thêm nữa nên chỉ có thể đồng ý.

“Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu hành trình đến một đất nước xa lạ.” Mộ Yên Nhiên không khỏi cười thầm khi thấy Lục Tấn Uyên đã đồng ý yêu cầu nhỏ của mình.



Ôn Ninh không biết mình đã ở bên ngoài bao lâu, cho đến khi thân thể trở nên cứng ngắc vì cái lạnh, cô mới tê dại đứng lên.

Cô không thể bị đánh bại dễ dàng như vậy, cô không thể...

Nhưng khi Ôn Ninh chuẩn bị rời khỏi đây, đột nhiên điện thoại lại xuất hiện một tin nhắn khác, là cuộc họp báo của Dư Phi Minh.

Việc Dư Phi Minh đính hôn với Ôn Lam sớm đã là tin tức nổi tiếng ở Giang Thành, vì vậy anh ta phải tiến tới làm rõ tất cả chuyện này.

“Tôi rất tiếc vì đã xảy ra chuyện này, nhưng nguyên nhân sâu xa là do ngày hôm đó chị gái của Ôn Lam đã nhiều lần khıêυ khí©h, thậm chí khiến ông tôi phải nhập viện vì tức giận.”

“Tôi nhất thời vội vàng đi tìm cô ấy, muốn khiến cô ấy từ bỏ những hành động ngớ ngẩn này. Không ngờ cô ấy vì trả thù mà chủ động lại gần, tôi không kịp đẩy cô ấy ra. Lỗi tại tôi đã khiến Ôn Lam phải gánh chịu tổn thương lớn như vậy, tôi rất tự trách.”

“Anh đang nói dối!” Ôn Ninh nhìn Dư Phi Minh trên màn hình, rõ ràng là đang đảo lộn trắng đen, nhưng anh ta lại nói như mọi chuyện thật sự đã xảy ra.

Dư Phi Minh nói xong, Ôn Lam cũng bước ra ngoài, đôi mắt có chút sưng đỏ không làm mất đi vẻ đẹp của cô ta, ngược lại có chút đáng thương, khiến người ta cảm thấy cảm thương cho cô ta.

“Tôi tin lời của anh Phi Minh, chúng tôi đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, tôi biết anh ta là người như thế nào, nhưng tôi thực sự hy vọng chị gái tôi có thể ngừng sử dụng những thủ đoạn ấu trĩ và nhàm chán như vậy.”

“Ông nội của anh Phi Minh đã vào viện rồi, mẹ em cũng vì chuyện này mà rơi nước mắt, bố thở dài suốt ngày. Chị à, chỉ cần chị chịu nhận lỗi và hứa không tái phạm thì chúng ta vẫn là một gia đình.”