“Đó là ai?” Sau khi đi theo Lục Tấn Uyên vào văn phòng, Bạch Tân Vũ vẫn liếc nhìn Ôn Ninh đang ở bên ngoài.
Với gương mặt lạnh lùng cùng với tính cách của Lục Tân Uyên, vì để tránh những rắc rối không cần thiết anh hiếm khi làm việc gần với phụ nữ.
“...Nhân viên của công ty.” Lục Tấn Uyên do dự một chút, cuối cùng mới nhẹ giọng trả lời.
Bạch Tân Vũ tinh mắt, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ sự khác thường của anh: “Mợ nó, không phải chứ, cậu sao vậy?”
Anh ấy với Lục Tấn Uyên đã quen biết nhau từ nhỏ, Bạch Tân Vũ hiểu hơn anh ai hết.
Nếu thật sự là một nhân viên bình thường, Lục Tấn Uyên vẫn còn do dự sao?
“Đừng hỏi những chuyện không nên hỏi.” Lục Tấn Uyên nhíu mày, đột nhiên cảm thấy nói chuyện với một người quá quen thuộc cũng là một việc rất phiền phức.
“Cho nên, cậu không đến chỗ Yên Nhiên?” Bạch Tân Vũ đột nhiên có chút tiếc nuối.
Lục Tấn Uyên và Mộ Yên Nhiên năm đó là một đôi tình nhân đẹp làm cho tất cả mọi người đều ghen tỵ, có câu nói để nói về họ, nhìn thấy họ liền cảm thấy đã thấy được tình yêu lý tưởng.
Nhìn thấy 2 người họ chia tay, Bạch Tân Vũ cũng cảm thấy hơi buồn.
Lục Tấn Uyên không trả lời, ngược lại còn nhìn tấm ảnh trên bàn một lúc.
Bức ảnh chụp một đôi thanh niên mặc đồng phục học sinh, cả hai chỉ mới 10 tuổi, khi ấy anh có vẻ chưa trưởng thành như bây giờ, khi Mộ Yên Nhiên cầm tay, ánh mắt anh mang theo nụ cười không thể che giấu.
Nháy mắt đã ba năm trôi qua.
“Chuyện này, tôi sẽ suy nghĩ.” Lục Tấn Uyên đặt tấm ảnh xuống, nhìn Bạch Tân Vũ nói: “Cậu có thể đi rồi.”
“Cứ vô tình như vậy sao? Không giới thiệu cô gái bên ngoài là ai sao? Cậu chắc không phải muốn có một câu chuyện tình yêu giữa chủ tịch và cô gái lao công chứ?”
Bạch Tân Vũ bị đuổi nhưng cũng không tức giận, ngược lại còn mỉm cười chỉ vào Ôn Ninh đang lau kính, quả thực anh ấy rất tò mò về người phụ nữ này.
Kỳ lạ là rốt cuộc cô có chỗ nào đặc biệt, sao Lục Tấn Uyên lại giữ cô bên mình, mặc dù cô gái này trông cũng khá đẹp.
“Sao cậu nói nhiều vậy? Tôi phải làm việc rồi, nếu cậu muốn ở lại thì hãy yên lặng một chút.”
Lục Tấn Uyên liếc nhìn Ôn Ninh đang làm việc ở bên ngoài, ánh mắt tối lại, sau đó cúi đầu nhìn tập tài liệu trong tay, không để ý đến Bạch Tân Vũ.
Bạch Tân Vũ cảm thấy nhàm chán, không có hứng thú nhìn Lục Tấn Uyên làm việc, thật vô vị, vì vậy đã ra ngoài, đến phía sau lưng Ôn Ninh vỗ vai cô một cách tinh nghịch.
Ôn Ninh vốn dĩ đang tập trung vào công việc, đột nhiên có người chạm vào, suýt nữa thì cả người nhảy ra ngoài.
Mấy ngày này bị Dư Phi Minh làm phiền mấy lần, cô gần như bị dị ứng với anh ta.
Sao cô phản ứng lớn thế làm gì? Bạch Tân Vũ nhìn Ôn Ninh nhảy như một con thỏ nhỏ, trong mắt có chút vui đùa.
Người con gái trước mặt sợ hãi tới mức trong mắt hiện ra nước mắt, trên gương mặt có chút ửng hồng, khá là đáng yêu.
Lẽ nào, bây giờ Lục Tấn Uyên thích kiểu như này?
Đôi mắt Bạch Tân Vũ khép lại, Mộ Yên Nhiên và Lục Tấn Uyên đã biết nhau từ bé, anh ấy đương nhiên muốn bọn họ quay lại, cho nên người phụ nữ trước mặt anh ấy là một vật cản.
“Xin lỗi, tôi bị dọa...” Ôn Ninh lắc đầu cô coi anh ấy là Dư Phi Minh, tự nhiên muốn né tránh trong vô thức.
“Cô là nhân viên ở đây?”
Ôn Ninh gật đầu: “Đúng vậy.”
Không biết rõ về thân phận người trước mặt, Ôn Ninh tự nhiên sẽ không nói những lời không nên nói.
“Tôi là bạn của Tấn Uyên.” Bạch Tân Vũ nhìn vẻ mặt của cô nhưng không thấy gì khác thường.
“Ừm, tôi có thể giúp gì cho anh?” Ôn Ninh có chút bối rối nhưng vẫn trả lời.
“Không có gì, chỉ là. Hình như cô là nữ nhân viên đầu tiên có thể bước vào tầng này, xem ra Tấn Uyên đối với cô có chút đặc biệt.”
“Vậy sao? Tôi chỉ đến dọn dẹp, chuyện khác thì tôi cũng không biết rõ.” Ôn Ninh nhanh chóng giải thích rõ quan hệ.
Bạch Tân Vũ thấy Ôn Ninh có vẻ kín miệng, tiếp tục hỏi thì cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có thể cười gượng: “Vậy tốt rồi, cậu ấy đã có người mình thích, tôi cũng chỉ nhắc nhở cô, đừng có bất kỳ ý nghĩ nào với cậu ấy, không đến cuối cùng lại làm tim mình đau.”
Nói xong, Bạch Tân Vũ rời đi, tình địch của Mộ Yên Nhiên, anh ấy chỉ có thể giúp đến đây thôi.
Ôn Ninh nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đã rời đi, sau đó đến phòng làm việc, nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy Lục Tấn Uyên chứ không thể nhìn thấy anh đang làm gì.
Mặc dù Ôn Ninh từ trước đến nay chưa từng nghĩ Lục Tấn Uyên ở trước mặt bạn bè thừa nhận thân phận của cô, nhưng bị bạn của anh mỉa mai như vậy khiến cô không muốn nghĩ nhiều nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Đây, có lẽ mới là ý nghĩ thật sự của Lục Tấn Uyên, chỉ là không tiện nói cho cô biết, mới bảo người khác làm thay.
Cô đang nghĩ gì vậy?
Lẽ nào Lục Tấn Uyên chỉ tiện tay giúp cô hai lần đã khiến cô thật sự tưởng rằng anh sẽ yêu cô?
Điều này thật quá nực cười, vỗ vào mặt, Ôn Ninh thu lại ánh mắt.
Rất nhanh đã đến giờ tan làm.
Ôn Ninh âm thầm đi theo sau Lục Tấn Uyên, lên xe, anh không khỏi liếc nhìn cô, có vẻ đã nhận ra tâm trạng của cô có chút buồn phiền.
Lẽ nào lại gặp phải phiền phức gì, là tên Dư Phi Minh vẫn làm phiền cô sao?
Lục Tấn Uyên đang định hỏi, đột nhiên, chuông điện thoại reo lên, số điện thoại phía trên, khiến anh thay đổi sắc mặt, anh quyết định xuống xe nghe điện thoại.
Điện thoại của Mộ Yên Nhiên gọi đến.
Khi Lục Tấn Uyên và Mộ Yên Nhiên chia tay vì Mộ Yên Nhiên đi du học, sau đó họ không còn liên lạc với nhau nữa.
Đều là những người giỏi từ bé, nên không ai chịu cúi đầu trước.
Sau khi Mộ Yên Nhiên rời đi cô ta chưa từng về nước, luôn ở bên ngoài theo đuổi ươc mơ âm nhạc, hơn nữa Lục Tấn Uyên đang nằm trên giường bệnh, sau khi tỉnh lại cũng không đi tìm cô ta.
Vốn tưởng cứ như thế này sẽ cắt đứt liên lạc, không ngờ, Mộ Yên Nhiên lại chủ động gọi điện.
Lục Tấn Uyên ngẩn người một lát, mới nhận ra là chuông điện thoại đã ngắt.
Sau khi cân nhắc một lúc, anh quyết định gọi lại.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, cả hai đều im lặng trong giây lát, đột nhiên Mộ Yên Nhiên cười rồi nói: “Em tưởng anh không muốn nhận điện thoại của em.”
“Anh không nhận được, có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại gọi cho anh?” Lục Tấn Uyên lắc đầu, có chút bất lực, trên đời này chắc chỉ có Mộ Yên Nhiên dám đùa giỡn trước mặt anh như vậy.
“Lễ tốt nghiệp của em, anh sẽ đến chứ?”Mộ Yên Nhiên siết chặt ngón tay lại.
Ba năm trước cô ta rời khỏi Giang Thành, vốn tưởng rằng Lục Tấn Uyên sẽ đến tìm cô ta, nhưng không hề thấy anh đến, sau đó, cô ta báo tin là sẽ đi du học, và không về nước nữa.
Nhưng cô ta không ngờ rằng Lục Tấn Uyên bị tai nạn ô tô nên mới không thể liên lạc với mình.
Đây chính là lý do để cô lấy hết can đảm gọi cuộc gọi này.
Ở bên ngoài nhiều năm như vậy, đã gặp rất nhiều người, nhưng không có ai tốt hơn Lục Tấn Uyên, cuối cùng người mà cô ta thích nhất vẫn là Lục Tấn Uyên.