Nghe vậy, Ôn Ninh không thể không phục sự trơ trẽn của Dư Phi Minh.
Anh ta lấy đâu tự tin mà dám nói rằng Lục Tấn Uyên là một lão hói đầu và bụng bia?
Mặc dù Dư Phi Minh nhìn cũng đẹp trai, nhưng nếu thật sự so với Lục Tấn Uyên thì thật sự không thể so sánh được, ánh sáng mục nát sao có thể so sánh với vì sao trên trời.
"Ôn Lam có biết những việc này không? Không phải anh nói, loại con gái như tôi không xứng với anh sao, thế bây giờ anh đang làm gì thế này?"
Ôn Ninh sốt ruột cố gắng thoát khỏi anh ta, nhưng Dư Phi Minh vẫn nắm chặt tay cô không buông.
“Dù sao thì cô cũng đã lên giường với một lão già rồi, còn giả vờ thuần khiết cái nỗi gì nữa, ông ta cho cô bao nhiêu tiền? Chẳng lẽ tôi lại không cho cô được từng đấy sao?
"Não anh có vấn đề gì không vậy..." Ôn Ninh giằng tay khỏi tay anh ta, cô đang định bỏ đi nhưng Dư Phi Minh đột nhiên trở hằn học, cách nhanh nhất khiến cô gái này im miệng là hôn cô.
Đặc biệt, sau khi Ôn Ninh liên tục từ chối anh ta, khao khát chinh phục âm ỉ của Dư Phi Minh lại được khơi dậy triệt để, giờ anh ta chỉ muốn chinh phục người phụ nữ này.
Sau khi giữ chặt vai Ôn Ninh, Dư Phi Minh thực sự đã ở tư thế hôn cô.
Ôn Ninh trợn trừng hai mắt, cô không thể tin được Dư Phi Minh sẽ như thế này, đang định vươn tay tát anh ta, thì cách đó không xa có một tiếng hét vang lên: "Anh Phi Minh? Chị?"
Ôn Lam sáng nay vội vàng từ trường quay đến bệnh viện nhưng không thấy Dư Phi Minh đâu, hỏi ra mới biết anh ta đi khỏi đó đã lâu, gọi điện cũng không thấy nghe máy.
Không hiểu sao Ôn Lam lại nghĩ đến những lời anh ta nói hôm đó ở cửa phòng bệnh Ôn Ninh, cho nên đã tìm đến đây, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.
“Lam Lam?” Khi Dư Phi Minh nhìn thấy Ôn Lam, những suy nghĩ xấu xa trong lòng anh ta lúc nãy đột nhiên biến mất.
Tuy rằng cũng có chút quan tâm Ôn Ninh, nhưng anh ta chỉ muốn vui vẻ và trả thù vì vừa rồi cô đã sỉ nhục anh ta, nhưng nếu vì thế mà mất đi một cô bạn gái vừa có gia cảnh tốt vừa là ngôi sao nổi tiếng như Ôn Lam thì không đáng.
“Cô ta khıêυ khí©h anh!” Dư Phi Minh buông tay, thậm chí còn đẩy mạnh Ôn Ninh để tỏ ra vô tội.
Bị Dư Phi Minh đẩy, Ôn Ninh suýt nữa ngã xuống đất, cô lùi về phía sau rồi xoa cổ tay đỏ ran: "Dư Phi Minh, anh còn có phải là đàn ông không vậy?"
Khi đó cô mù đến mức nào, mà không nhìn ra Dư Phi Minh là một kẻ nhu nhược và đáng khinh?
“Ôn Ninh!” Ôn Lam sải bước đi tới, giơ tay tát cô một cái: “Nếu chị đã cố sống cố chết bám riết lấy anh Phi Minh như vậy, vậy thì hôm nay tôi sẽ cho chị một bài học!”
Ôn Ninh lạnh lùng liếc cô ta một cái, lập tức nắm lấy cổ tay Ôn Lam, khiến cô ta không cử động gì được: “Bây giờ cô còn tưởng rằng tôi sẽ để yên cho cô muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng tôi sao? Bây giờ, chính vị hôn phu của cô tìm đến công ty của tôi, bám riết lấy tôi, cô không lo đi mà nhìn cho kĩ bạn trai của mình, lại muốn dạy tôi một bài học sao?"
Từng câu từng chữ Ôn Ninh nói không hề để lại cho bọn họ chút thể diện nào, nếu hai người họ đã coi việc sỉ nhục cô là niềm vui thì sao cô phải tử tế với bọn họ?
Ôn Lam thở gấp, lời Ôn Ninh nói sao cô ta có thể không hiểu, nhưng vì thể diện, cô ta chỉ có thể đè nén tức giận, lựa chọn nhắm vào Ôn Ninh, nhưng hiện tại, cô ta nhịn không được nữa rồi.
“Lam Lam, không phải vậy đâu… Anh…”
Dư Phi Minh muốn giải thích, nhưng rốt cuộc không nói được gì, rốt cuộc là do anh tự tìm đến công ty của Ôn Ninh, chứ không phải cô chủ động tìm đến cửa phòng anh ta.
Ôn Lam càng nhìn càng tức giận, cuối cùng gần như không thể giữ được vẻ mặt dịu dàng, ân cần thường ngày nữa, lúc này cô ta nhìn chằm chằm Ôn Ninh một cách hung dữ: "Cho dù thế nào, sau này cô cũng không được phép dây vào anh Phi Minh nữa. Anh ấy là em rể của cô. Cho dù cô có đói khát đàn ông đến thế nào cũng không được động đến anh ấy."
Ôn Ninh thấy thật nực cười: "Nếu có thời gian lên mặt với tôi, thì chi bằng bảo anh ta thành thật hơn đi”
Nói xong, Ôn Ninh cũng không muốn vướng vào hai người này thêm nữa, cô sải bước đi khỏi đó.
Ôn Lam nhìn cô rời đi, lần đầu tiên có cảm giác như thua Ôn Ninh, cô ta liếc nhìn Dư Phi Minh bên cạnh, cũng không có tâm tình muốn giả vờ với anh ta nữa: “Em còn phải đi quay phim, không nói chuyện với anh nữa vậy."
Dư Phi Minh nhìn Ôn Lam đang tức giận bỏ đi, anh ta muốn đuổi theo, nhưng rốt cuộc không còn mặt mũi nào đuổi theo nữa.
Ôn Lam lên xe, gương mặt xinh đẹp lúc này méo mó đáng sợ, trước nay, cô ta vẫn luôn đánh giá bản thân mình rất cao, nhưng cuối cùng lại ngã ngay trước mặt Ôn Ninh, người mà cô ta coi thường nhất, hơn nữa không phải chỉ một lần, thử hỏi sao cô ta không tức giận cho được?
“Ôn Ninh, cô ấy thật đê tiện, sao lúc nào cũng đối đầu với con, cô ấy dựa vào đâu chứ?"
“Ôn Lam, con đừng sốt ruột, con xem, đây là cái gì?”
Nhìn vẻ mặt tức giận của con gái, Triệu Nhã Lâm thấy rất thương con, liền đến bên an ủi, đồng thời lấy ra một đoạn video vừa quay được lúc ở trên xe.
Video hơi lộn xộn nhưng vẫn rõ ràng, có thể nhìn rõ gương mặt và những gì đang xảy ra, thậm chí nghe được những gì họ vừa nói.
"Lam Lam. Con vẫn không giữ được bình tĩnh, con đâu cần chấp nhặt cới cô ấy làm gì, đoạn video này nếu chúng ta cắt ghép lại rồi tung ra…”
Trên màn hình, Dư Phi Minh và Ôn Ninh đứng rất gần nhau, từ góc này, hai người họ giống như đang hôn nhau, khiến người ta liên tưởng sâu xa.
"Bây giờ Ôn Ninh dám vênh váo như vậy, chẳng qua là mượn oai của Lục Tấn Uyên."
"Vậy nếu thông tin cô ấy không đứng đắn đi qua lại với một người đàn ông khác sau lưng anh ấy bị đồn ra ngoài, thì Lục Tấn Uyên có còn giúp cô ấy nữa không? Anh ấy không gϊếŧ cô ấy là may rồi, làm gì có người đàn ông nào chịu đựng nổi việc bị vợ mình cắm sừng, huống hồ lại là người như Lục Tấn Uyên?"
“Mẹ, mẹ nói đúng.” Ôn Lam nhìn lại video, rồi lau nước mắt nơi khóe mắt, rồi lại lấy phấn son ra dặm lại một lần nữa, một lúc sau, cô ta lại là Ôn Lam hoàn hảo trong mắt mọi người.
Tuy nhiên, một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt cô ta, làm vẻ đẹp của cô ta ít nhiều giảm đi.
Lần này, cô ta nhất định phải khiến cho Ôn Ninh không có cách nào trở mình.
Ôn Ninh vội vàng trở lại công ty sau khi ăn cơm trưa, có lẽ vì trưa nay cho hai người kia biết tay nên tâm trạng cô vui vẻ, cô bước nhanh vào công ty.
Quay trở lại công việc ở tầng cao nhất, từ xa Ôn Ninh đã nhìn thấy Lục Tấn Uyên, tấm lưng thẳng tắp của người đàn ông được ánh nắng chiều ấm áp chiếu vào, khiến người ta không thể rời mắt khỏi vẻ hoàn mỹ ấy.
Nhịp tim hỗn loạn không thể giải thích được, ngay lập tức Ôn Ninh điều chỉnh lại cảm xúc của mình và bước tới như không có chuyện gì xảy ra.
Khi đến gần, cô thấy có một người đàn ông khác bên cạnh Lục Tấn Uyên, người đó đang nói điều gì đó với anh một cách hào hứng: "Đây là lễ tốt nghiệp của Yên Nhiên. Cậu thực sự không đi sao? Cô ấy sẽ tham gia diễn tấu trong buổi lễ này. Đây là thời khắc quan trọng trong cuộc đời, nếu cậu bỏ lỡ thời khắc đó thì sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa. "
Lục Tấn Uyên đang định nói gì đó, nhưng lại để ý thấy Ôn Ninh cách đó không xa, nhíu mày: "Về phòng làm việc của tôi rồi nói."