Chương 355

Ôn Ninh...

Ai, là giọng nói của ai, là ai đang kêu cô?

Loại cảm giác này tới mau, đi cũng mau, lúc Lục Tấn Uyên bế cả người cô lên, trước mắt Mạc Ưu tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Trong lòng Lục Tấn Uyên hoảng hốt, lập tức ôm cô trở về khách sạn.

Thân thể Mạc Ưu không có cái gì trở ngại, sặc nước cũng không nhiều lắm, nên rất mau liền tỉnh lại.

Lục Tấn Uyên gắt gao nắm chặt tay cô, mặt đầy lo lắng: “Em tỉnh rồi, cảm thấy thế nào? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái hay khong?”

Cô mở mắt, giơ tay xoa xoa giữa mày, lắc đầu, nghĩ tới lúc cô ngã vào trong nước ở bờ biển, hôn mê bất tỉnh, hơn nữa...

Nghĩ đến sự khác thường lúc đó của cô, ánh mắt Mạc Ưu lóe lên, nhìn Lục Tấn Uyên, khóe môi khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn không có nói ra.

Lúc ấy đoạn ngắn trong đầu, bây giờ cố gắng nhớ tới, lại trở nên mơ hồ, Lục Tấn Uyên đã từng kể qua, 5 năm trước nguyên nhân khiến cô mất trí nhớ bị thượng, là vì cô rớt xuống nước.

Xem ra hôm nay chắc lúc ngã vào trong nước, cảnh tượng tái hiện, cho nên mới xuất hiện loại tình huống này đi.

“Mẹ, mẹ...”

Thân ảnh nhỏ của Lục An Nhiên xông vào, khuôn mặt nhỏ trắng nõn còn treo nước mắt, vành mắt đỏ bừng nhào tới.

Mạc Ưu lập tức vứt Lục Tấn Uyên ra sau đầu, hoàn toàn làm lơ, đau lòng nhìn Lục An Nhiên: “An Nhiên, làm sao vậy, sao lại khóc?”

“Ô ô, mẹ, con lo cho mẹ, đều do con, con không bao giờ đi biển chơi nữa.” Cậu nhóc thấy cô tỉnh lại, oa một cái khóc lớn lên.

Cô đưa tay bế cậu lên giường, dịu dàng xoa đôi mắt của cậu, hôn xuống khuôn mặt cậu một cái, nhu nhu cười: “Là do mẹ không chú ý, không liên quan đến An Nhiên, con xem, không phải mẹ vẫn rất tốt sao, đừng khóc, ngoan.”

Lục An Nhiên khóc một trận lại một trận, ôm cổ cô, vùi mặt vào trong, cả người cực kỳ ỷ lại.

Lục Tấn Uyên ở một cạnh, sắc mặt đen trầm như đáy nồi, bất thiện trừng mắt con trai của mình, thật đúng là tên nhóc biết khóc sẽ có kẹo ăn mà.

Nhưng lúc tầm mắt Mạc Ưu đảo tới, anh lập tức khôi phục bộ dáng tươi cười, nhìn không ra không vui chút nào.

Hôm sau.

Bỗng Lục Tấn Uyên nhận được tin nhắn của An Thần gửi tới, vừa mở ra nhìn, biểu tình của anh trở nên có chút vi diệu, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng.

Tới nơi này, tự nhiên không có khả năng ở khách sạn.

Ba người đi dạo dọc đường, Lục An Nhiên là một cái hạt dẻ cười, có cậu một đường đù giỡn, tươi cười trên mặt Mạc Ưu chưa có dừng lại qua, hiển nhiên rất vui vẻ, ở chung với Lục Tấn Uyên, cũng tự nhiên rất nhiều.

Lúc này, trước mặt đến một cô gái nhỏ mười mấy tuổi, trong tay còn vác một lẵng hoa xinh đẹp, bên trong đều là hoa hồng tươi đẹp, trên mặt tươi cười vô cùng nhiệt tình.

“Vị tiên sinh này, hôm nay là lễ Tình Nhân, anh có thể mua một đóa hoa cho bạn gái anh không?”

Mạc Ưu có chút ngơ ngác, cô chỉ biết tiếng Anh, không tiếng Pháp, cho nên nghe không hiểu lời của cô gái nhỏ này.

Nhưng thấy động tác của cô ấy, cũng có thể đoán được một ít, tức khắc cảm thấy có chút xấu hổ, nhịn không được há miệng muốn từ chối, nhưng Lục Tấn Uyên cười mở miệng nói một câu, cô ngơ người, rồi sau đó trừng mắt nhìn anh.

Lục Tấn Uyên: “Cô ấy không phải bạn gái của tôi, là vợ của tôi.”

Đối với cái trừng mắt của Mạc Ưu, anh kinh ngạc nhướng mày, ngay sau đó câu môi: “Em có thể nghe hiểu?” Vạy thật đúng là thất sách.

Cô lạnh lùng lắc đầu: “Nghe không hiểu.”

“Kia...”

“Nhưng một cái từ cuối cùng kia của anh, đúng lúc tôi hiểu.”

Lục Tấn Uyên: “...”

Mạc Ưu nhịn không được hừ lạnh một tiếng, quay đầu không nhìn anh, quả thật cô không hiểu tiếng Pháp, nhưng đối với một số thường thường dùng vẫn sẽ biết, thật không khéo, phát âm từ vợ của tiếng Pháp, cô vừa vặn biết.

Người đàn ông này, nói bậy bạ cái gì?

Trước không nói bây giờ bản thân cô mất trí nhớ, cho dù là không mất trí nhớ, dựa theo việc anh kể về 2 người trước kia, cô với anh cũng không phải quan hệ vợ chồng.

Lục An Nhiên nhìn Mạc Ưu, rồi lại nhìn lão ba nhà mình, mắt to vừa chuyển, cười tủm tỉm nhìn cô gái kia, âm thanh mềm mại vang lên.