Chương 354: Cảnh Tượng Tái Hiện

Bơi?

Mạc Ưu nhóm nam nữ người nước ngoài xung quanh, nuóc F vốn cởi mở, các cô gái ăn mặc Bikini, nhất là những cặp đôi, động tác lớn mật nhiệt tình, khiến người khác nhìn đều cảm thấy mặt đỏ.

Dạy bơi khẳng định tránh không được tiếp xúc tay chân, cô không được tự nhiên dời mắt đi, không cần suy nghĩ liền từ chối: “Không cần, đối với bơi lội tôi không có hứng thú.”

Cô nói xong, rồi chạy thẳng đến nơi của cậu nhóc.

Lục Tấn Uyên có chút tiếc nuối, thầm than một hơi.

Lục An Nhiên đang làm gì? Cậu là đang bảo vệ tôn nghiêm của tiểu nam tử hán cậu.

Bên bãi cát, bên cạnh cậu không biết từ khi nào nhiều thêm một cậu nhóc tóc vàng mắt xanh, lớn lên đáng yêu cực kỳ, hai cơ thể nhỏ trần trụi của cậu nhóc đang so cơ bụng.

Đôi tay Lục An Nhiên chống nạnh, ngực nhỏ đứng thẳng tắp, vỗ vỗ cái bụng trắng nõn cũng mình, tràn đầy đắc ý nhìn cậu nhóc trước mặt: “Thấy không, ta đây là cơ bụng.”

Mạc Ưu vừa qua tới thì nghe thấy được những lời này của cậu, tức khắc khoé môi nhịn không được cong lên, trong lòng buồn cười cười ra tiếng.

Cậu nhóc kia không phục, cũng cố gắng ưỡn cái bụng của mình: “Tôi cũng có cơ bụng.”

Cậu nhóc tức khắc khinh thường: “Cái này của cậu mới không phải là cơ bụng, của cậu đây là thịt mỡ.”

“Vậy cậu cũng là thịt mỡ.”

“Của tôi chính là cơ bụng, của cậu mới là thịt mỡ.”

Hai người đồng ngôn đồng ngữ, khiến người lớn xung quanh nghe xong đều buồn cười, đương nhiên không có ai đi ngăn cản.

Mạc Ưu đi chân trần đứng ở bờ cát bên cạnh nhìn, cười nhẹ nhành, bỗng nhiên, một cặp đôi phía sau chơi đừ chạy qua đây, không cẩn thận đυ.ng trúng cô một chút.

Cô trừng lớn mắt, cả người không kiểm soát được ngã về phía sau, ngã vào trong nước biển, vừa vặn một cơn sóng đánh tới, trực tiếp cuốn cô vào.

Mạc Ưu không biết bơi, gặp phải loại tình huống này trong lòng tràn đầy kinh hoảng, tuy chỉ là ở bên bờ, nước biển không sâu, nhưng cô sơ sẩy một chút, khiến miệng mũi bị sặc, trong mũi truyền đến cảm giác hít thở không thông.

Cùng lúc đó, đại não mông lung, hình ảnh hỗn loạn trong đầu nhanh chóng thoáng hiện, ngực truyền đến một cổ cảm giác quen thuộc khiến tim cô đập nhanh, vô cùng mãnh liệt, huyệt Thái Dương trướng đau.

Nước, nước vô biên vô tận, bao phủ lấy cô, cô muốn kêu cứu, há to miệng nhưng lại không phát ra được âm thanh gì, giống như bản thân đã trải qua tuyệt vọng quẩn quanh một lần, thậm chí khiến cô không phân rõ được hiện thực hay là hư ảo.

“A...”

Đầu đột nhiên đau khiến cô nhịn không được kêu lên một tiếng, rồi lại sặc mấy ngụm nước, cả người lơ lửng chìm nổi trên mặt biển, cô cũng chỉ có thể đạp loạn xa.

Tất cả những việc này, cũng chỉ xảy ra mấy giây, Lục Tấn Uyên vẫn luôn nhìn cô, thấy vậy sắc mặt thay đổi, lập tức xông qua.

“Ôn Ninh...”

Dưới tình thế cấp bách, anh hô to tên thật của Mạc Ưu.

Trong nước biển, Mạc Ưu nghe thấy âm thanh kêu gọi này, giờ phút này hai chữ Ôn Ninh, lại giống như một đoạn ngắn lên dây cót trong đầu, chuyển động càng thêm nhanh chóng.

“A...” Sắc mặt cô trắng bệch, đại não căng đau, đoạn ngắn trong đầu giống như rõ hơn ít, phảng phất như âm thanh đến từ chân trời vờn quanh bên tai.