Lục Tấn Uyên bị oán giận, một chút cũng không dám phản bác, tính tình tốt phụ hoạ: “Đúng đúng, em nói rất đúng, anh là một người đàn ông, không biết dạy con, nhưng không sao, về sau nhà chúng ta có em rồi.”
Một câu nói cuối cùng kia vô cùng ám muội, Mạc Ưu muốn phản bác, lại sợ An Nhiên mẫn cảm nghĩ nhiều, vẫn nhịn xuống không nói gì.
Cậu nhóc nhìn dáng vẻ của lão ba nhà mình, nhịn không được lắc đầu trong lòng, aizz, chú An Thần nói qua một câu gì đó, à đúng rồi, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Lục Tấn Uyên vừa lòng cười cười, tầm mắt nhìn về phía Lục An Nhiên, nheo mắt lại cong môi: “Con trai, mấy ngày nữa ba dẫn con trở về nhà cũ một chuyến, ông nội nói nhớ con rồi.”
Trong lòng cậu nhóc lập tức vang lên chuông cảnh báo, cảnh giác nhìn lão ba nhà mình: “Con còn phải đi nhà trẻ, không có cách nào trở về được.”
“Không sao, trở về mấy ngày mà thôi, cũng không làm lỡ cái gì, ông nội ký thác kỳ vọng cao đối với con đấy, bảo ba sớm đến khu thủ bị bên kia chào hỏi thật tốt, đặc biệt cố ý để lại một chỗ cho con, bảo ba có thời gian rảnh, trực tiếp mang con qua.”
Anh nhìn khuôn mặt bánh bao thay đổi của cậu, tâm tình vô cùng sung sướиɠ, nhướng mày: “Về phần ba lúc nào rãnh thì...”
Câu nói kế tiếp chưa nói ra, nhưng cậu nhóc lại cảm giác được ý xấu dày đặc ập vào trước mặt, thậm chí cảm thấy chân nhỏ đang run, lập tức cười vẻ mặt nịnh nọt.
“Ba, ba quản lý một cái công ty lớn như vậy nhất định thực vất vả, ngày thường ngủ cũng không có thời gian, nơi nào có thời gian trở về chứ?”
Anh hừ cười một tiếng: “Thứ như thời gian này, sắp xếp thì luôn có, con trai, nếu biết ba của con vất vả như vậy, vậy thì như con có ngoan hay không.”
Cậu nhóc đột nhiên gật đầu: “Yên tâm đi ba, nhất định con sẽ đặc biệt ngoan đặc biệt nghe lời.”
Lục Tấn Uyên tin cậu mới có quỷ, nhưng ít nhất có thể chế trụ cậu một thời gian: “Tốt nhất là như vậy.”
Cơm nước xong, ba người đi tới bờ biển Lục An Nhiên muốn đi, Lục Tấn Uyên thay quần đùi, lộ ra dáng nửa người trên hoàn hảo, một chút cũng không kém so với người nước ngoài xung quanh, Mạc Ưu nhìn một cái liền nhanh dời đi.
Bản thân cô cũng thay đổi một thân áo tắm, nhưng cũng chỉ là đầm đi biển tương đối khá bảo thủ.
Cậu nhóc ăn mặc một cái quần sọc nhỏ, thân hình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mang theo cái vòng bơi nhỏ, vui mừng kêu to xông về phía biển, Mạc Ưu kinh hồn bạt vía nhìn sóng lớn mạnh kia.
“An Nhiên, con chậm một chút, chơi ở bên cạnh bờ, đừng chạy quá xa.”
Lục Tấn Uyên thì lại không chút lo lắng gì, nếu Mạc Ưu nghiêm túc nhìn, thì sẽ phát hiện, chung quanh cậu nhóc ít nhất có bốn người đàn ông cao to lực lượng, vẻ mặt lãnh khốc, tạo thành một vòng, không dấu vết vây xung quanh cậu nhóc.
Sản nghiệp Lục thị trải rộng thật nhiều quốc gia, những người này là thủ hạ của anh ở nước F, có bọn họ ở đây, cậu nhóc chơi như thế nào, thì cũng sẽ không thể có nguy hiểm.
Nhìn nước biển mênh mông vô bờ, Lục Tấn Uyên không biết vì sao, bỗng nhiên nghĩ đến hình ảnh 5 năm trước Mạc Ưu rơi vào trong nước, sống chết không rõ, trong lòng liền trầm xuống.
Nếu lúc trước Ôn Ninh biết bơi, có lẽ cô sẽ không bị thương nghiêm trọng, sẽ không mất trí nhớ, có lẽ bọn họ cũng sẽ không lạc mất nhau cả 5 năm hơn.
“Mạc Ưu, anh dạy cho em bơi.”