Chương 349

Cậu nhóc vui cười ha ha, cậu thân là tiểu thiếu gia Lục thị, từ lúc nào chịu thua thiệt qua, cho dù chọc thủng một cái lỗ trên trời, cũng không ai dám làm gì cậu.

Cho nên, Lục An Nhiên thu thập đối không hề áp lực, cầm cà phê trên tay, mở cái nắp ra, không chút do dự tạt về phía mặt Phan Chí Lan.

“A...”

“An Nhiên.”

Vừa rồi Mạc Ưu hoàn toàn trợn tròn mắt, lúc này phục hồi tinh thần lại bị dọa chết khϊếp, đưa tay kéo An Nhiên lui về sau vài bước.

Trên mặt trên đầu Phan Chí Lan tất cả đều là cà phê, tích tích tách tách, nhìn qua thật giống như là nước dơ, bẩn không thôi.

Làm phu nhân cả vài thập nhiên, trước nay đều ưu nhã, lần đầu bị đối đãi như thế, trong lòng muốn gϊếŧ người cũng có, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt dữ tợn.

“Đồ con hoang, tao muốn gϊếŧ mày.”

Lục An Nhiên tránh thoát tay Mạc Ưu, khoanh tay trước ngực đi lên trước, đầu nhỏ ngẩng cao cao, phong phạm kiêu ngạo mười phần.

“Bà già, bà muốn gϊếŧ tôi chỉ sợ không đủ tư cách này, nhìn bà cũng tầm 50 tuổi hơn đi, cao tuổi rồi thì nói chuyện chú ý một chút, tích điểm đức, cẩn thận ngày nào đó tiến quan tài xuống địa ngục, sẽ ảnh hưởng đến đầu thai.”

Cậu nói xong, lấy điện thoại của bản thân ra, chụp vài tấm hình về phía Phan Chí Lan.

Phan Chí Lan tức giận run cầm cập, lục phủ ngũ tạng đều đâu, tức giận đến nói không nên lời, đột nhiên trừng Mạc Ưu, đôi mắt hận đến đỏ lên.

Nơi này là trung tâm, động tĩnh bên này rất nhanh khiến cho tốp ba tốp năm người vây xem và nghị luận.

Mạc Ưu sợ làm lớn chuyện lên, kinh hồn bạt vía, còn Phan Chí Lan thì chưa từng mất mặt chịu nhục như vậy qua, bà ta đem hết tất cả ghi tạc lên đầu Mạc Ưu.

Dưới cái nhìn của bà ta, con hoang này là Mạc Ưu mang đến, hai người là cùng một mặt hàng, không chừng còn là con đê tiện Mạc Ưu này dạy ra.

Động tĩnh bên này không nhỏ, rất mau quản lý đã đi tới, hiển nhiên là anh ta quen biết Phan Chí Lan, thấy bộ dáng trừng lớn mắt của bà ta, giật mình một cái lập tức tiến lên.

“Mạc… Mạc phu nhân, bà đây là...”

“Câm miệng, mau đỡ tôi lên.”

“À.. được được.”

Sau khi Phan Chí Lan đứng lên, hung hăng trừng mắt hai người, bộ dáng kia, giống như giây tiếp theo liền tiến lên ăn thịt bọn họ.

Cậu nhóc âm thầm trợn mắt, cậu cảm thấy vừa rồi cậu giáo huấn nhẹ quá, cậu chưa từng thấy bà già nào mà ghê tởm hơn bà già này.

“Mẹ, chúng ta đi thôi.”

Cậu xoay người lôi kéo tay Mạc Ưu, chuẩn bị chạy lấy người.

Nhưng xưng hô vừa rồi của cậu bị Phan Chí Lan nghe thấy được.

“Từ từ, mày vừa rồi kêu nó là gì? Mẹ?”

Trong lòng Mạc Ưu run lên, có chút hoảng loạn.

Lục An Nhiên không kiên nhẫn xoay người, không vui nhìn bà ta: “Tôi kêu mẹ là mẹ thì làm sao? Bà mất hứng như vậy, chẳng lẽ bà cũng muốn làm mẹ tôi?”

Cậu nói xong, khuôn mặt nhỏ tràn đầy ghét bỏ: “Ngươi tuổi này còn tưởng trai già sinh ngọc sao? Quá không biết xấu hổ, hơn nữa, bà lớn lên xấu như vậy, có thể sinh ra con trai đẹp trai như tôi sao?”