Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

Chương 347

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Trẻ nhỏ rất nhạy cảm, hôm nay nó vui vẻ như vậy, ngày mai vừa tỉnh dậy mà nhìn không thấy em, chắc chắn sẽ khổ sở, đêm nay em liền ngủ cùng An Nhiên đi.” Lục Tấn Uyên nhàn nhạt nói.

Tức khắc Mạc Ưu không còn lời gì để nói.

Hôm sau.

Lục An Nhiên tỉnh dậy, thấy Mạc Ưu bên cạnh, quả nhiên rất vui vẻ, đôi mắt đen tròn lanh lợi xoay chuyển, chớp cũng chớp nhìn chằm chằm cô.

Sau khi Mạc Ưu tỉnh lại, vừa mở mắt, cậu nhóc cười híp mắt hô to: “Mẹ chào buổi sáng.”

Trải qua cả đêm ở chung, Lục An Nhiên không còn rầu rỉ, cậu cảm thấy, so sánh với bạn gái gì gì đó, vẫn là mẹ tốt hơn một chút, sau khi nghĩ thông suốt, thân phận lập tức thay đổi không hề có chút áp lực.

Buổi sáng tự nhiên cũng là Mạc Ưu cho mặc quần áo rửa mặt cho cậu, sau khi hai người xử lý xong liền xuống lầu ăn cơm sáng, Lục Tấn Uyên nhìn một lớn một nhỏ từ trên lầu đi xuống, ánh mắt nhu hòa.

Tự đáy lòng anh hy vọng, mỗi buổi sáng về sau đều có thể thấy cảnh tượng như vậy, anh cũng tin, ngày này sẽ không quá lâu.

Đứa nhỏ có mẹ là một bảo bối, hôm nay tinh thần cậu nhóc Lục An Nhiên phá lệ phấn chấn.

Một màn một nhà ba người vô cùng hài hòa, bị một cú điện thoại đánh tan.

Mạc Ưu nhìn tên hiển thị trên điện thoại, sung sướиɠ trong lòng tức khắc bị đánh tan hơn phân nửa.

Mắt sắc của Lục Tấn Uyên nhìn tới tên hiển thị, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng sắc bén, lại như không có chuyện gì xảy ra thu hồi tầm mắt.

“Thật ngại qua, tôi ra ngoài nghe điện thoại.” Cô nói, sau đó đứng dậy bước nhanh ra ngoài.

Lục An Nhiên tinh quái lập tức hỏi: “Ba ba, người nào gọi điện thoại cho mẹ thế?”

“Trẻ nhỏ bớt tò mò cái này đi, ăn cơm của con đi.” Tâm tình Lục Tấn Uyên không tốt, nên giọng nói cũng có chút không tốt.

Cậu nhóc méo miệng, hừ nhẹ một tiếng, nhảy xuống bàn ăn, lén lút đi qua theo, Lục Tấn Uyên thấy cũng không ngăn cản.

Mạc Ưu nhận điện thoại: “Thiên Vũ.”

Số lần Mạc Thiên Vũ gọi cho cô không nhiều lắm, trước kia, cô thrất ực hy vọng có thể nhận được cuộc gọi hoặc tin nhắn của đối phương, như vậy cô sẽ đặc biệt vui vẻ.

Nhưng lần này rất kỳ lạ là, trong lòng cô lại không có bao nhiêu vui sướиɠ.

Chẳng những Mạc Ưu áy náy đối con trai, đối Mạc Thiên Vũ cô cũng rất áy náy, cô tìm thấy con trai rồi, chuyện này không biết nên nói với anh ta như thế nào.

Mạc Thiên Vũ gọi một cuộc này, chính là tâm huyết dâng trào, bởi vì anh ta chuẩn bị trở về, bên người cũng đã không có Đường Uyển Nhi, chuẩn bị nói cho Mạc Ưu một tiếng.

Hai người mới nói nói mấy câu, Mạc Thiên Vũ liền phát hiện cảm xúc của đối phương không cao, đây chính là chuyện rất hiếm lạ, phải biết là, mỗi lần nhận được điện thoại của anh ta, giọng Mạc Ưu đều rất vui vẻ, đây cũng là một điểm anh ta đắc ý.

“Mạc Ưu, làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không, hay là... mẹ anh lại nói em?”

“Không có không có, có thể gần đây em tăng ca, không nghỉ ngơi tốt đi, Thiên Vũ, anh không cần lo lắng.” Mạc Ưu vội vàng nối.

Cô hoàn toàn không phát hiện, phía sau còn đi theo một cậu nhóc nghe lén, cậu nhóc nghe đến đó, khuôn mặt nhỏ lập tức nghiêm túc lên, cậu cũng không phải là cậu nhóc đơn thường bình thường dễ lừa gath, lập tức quay đầu chạy vào.

“Ba ba, không tốt, mẹ đang gọi điện thoại với một chú, hơn nữa quan hệ chắc chắn không đơn giản.”

Lục Tấn Uyên híp mắt, như không có chuyện gì xảy ra nói: “Quan hệ không đơn giản thì không đơn giản đi.”

Cậu nhóc trừng lớn mắt, không thể tin được nhìn anh: “Ba ba, chẳng lẽ ba không sốt ruột không lo lắng sao? Mẹ chính là vợ ba đó, lỡ như bị người khác đoạt đi rồi thì làm sao bây giờ.”

Anh nhún nhún vai: “Hết cách rồi, tuy là ba với mẹ sinh con, nhưng cô ấy còn không phải là vợ của ba.”

Cậu nhóc Lục An Nhiên nghe hiểu, tức khắc khinh bỉ cực kỳ: “Lão ba, năm đó ba cũng đã gạo nấu thành cơm, vậy mà còn không có đi lĩnh chứng, quá vô dụng.”
« Chương TrướcChương Tiếp »