Chương 346: Bị Xem Thường

Mạc Ưu nghĩ, có phải cậu không thích cô hay không, thì có chút thương tâm, nhưng càng thêm áy náy.

Lục An Nhiên không chớp mắt nhìn cô, giống như đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, đối với việc cô tới đây, trong lòng cậu nhóc rất vui vẻ, nhưng cố gắng không biểu hiện ra ngoài.

Cứ như vậy, hai mẹ con một lớn một nhỏ bị Lục Tấn Uyên lừa, lần đầu tiên bọn họ tiến hành lấy thân phận hoàn toàn mới gặp gỡ.

“Mẹ, như thế nào lại ở đây?”

Âm thanh Mạc Ưu rất dịu dàng: “Mẹ nghe ba con nói, con không ăn cơm tối, mẹ có chút lo lắng, cho nên...”

Cô mím môi: “An Nhiên, có phải là con không thích mẹ ở đây hay không?”

“Đương nhiên không phải.” Cậu nhóc lập tức nói, âm thanh vang dội, nhưng nói xong lại ngượng ngùng, không biết làm thế nào, giương mặt bánh cao càng vội.

Mạc Ưu vui mừng, khóe miệng nhịn không được cong lên, mang theo ý cười dịu dàng, bưng khay đi qua: “An Nhiên, buổi tối không ăn cơm sẽ đã đói bụng, đói bụng sẽ không thoải mái, chúng ta ăn cơm được không?”

Giọng nói dỗ trẻ nhỏ làm Lục An Nhiên đỏ mặt, cậu không nói chuyện.

Mạc Ưu cầm lấy muỗng, múc một chút canh trứng, thổi thổi, đưa tới bên miệng cậu: “An Nhiên tiểu bảo bối nghe lời nhất, chúng ta ăn cơm nhiều chút, mới có thể lớn lên cao cao khoẻ mạnh.”

Tiểu bảo bối gì gì đó... mặt cậu nhóc càng đỏ hơn, đặc biệt ngượng ngùng, nhưng lại nhịn không được trộm nhìn Mạc Ưu, một đôi mắt sáng lấp lánh.

Lúc còn nhỏ cậu nghĩ, mẹ của đứa nhỏ khác, có phải sẽ đõ bọn họ ăn cơm tắm rửa hay không, còn sẽ kể chuyện xưa dỗ bọn họ ng .

Giọng nói của mẹ chắc chắn sẽ rất dịu dàng, ánh mắt nhìn bọn họ chắc chắn là ấm áp, cậu ở nhà trẻ liền thấy quá, rất hâm mộ.

Nhưng bây giờ... những cái cậu đã từng hâm mộ đó, giờ phút này có thể tự cảm nhận được, cậu nhóc vừa vui vẻ vừa kích động, sau đó, a ô ăn một muỗng, tức khắc cảm thấy, đây là canh trứng ngon nhất cậu từng ăn qua.

Cứ như vậy, hai mẹ con một người vui mừng đút, một người ăn vui vẻ, một màn vô cùng ấm áp yêu thương

Rốt cuộc cũng là mẹ con liền tâm, qua một màn này Mạc Ưu cũng hiểu được, An Nhiên cũng không phải không thích cô, cô liền yên tâm, lau miệng cho cậu.

Mạc Ưu đút hết sạch cơm, lại tắm con cậu nhóc một lần, ôm cậu đến bên giường, đắp chăn nhỏ lên, An Nhiên lập tức đưa truyện cổ tích trong ngăn tủ cho cô.

Tuy hai người không có giao đổi gì nhiều, nhưng ở chung lại vô cùng tự nhiên.

Con trai muốn kể truyện cổ tích trước khi ngủ, đương nhiên Mạc Ưu không có khả năng cự tuyệt, thuận thế nằm ở một bên, đè thấp âm thanh, bắt đầu đọc.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chờ sau khi Lục An Nhiên ngủ, Mạc Ưu khép lại cuốn truyện, nhìn mặt cậu nhóc đáng yêu đang ngủ, trong mắt tất cả đều là dịu dàng, cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên giương mặt nhỏ

Một động tác đơn giản như vậy, nhưng trong lòng cô tất cả đều là vui mừng cùng thỏa mãn.

Lúc này, Lục Tấn Uyên đi vào.

“Nó ngủ rồi sao?”

Mạc Ưu thở dài một tiếng, gật đầu: “Ngủ rồi.”

Anh thấy biểu tình trên mặt cô liền biết hai người ở chung không tồi: “Bây giờ không còn sớm, em đừng về, đêm nay ở nơi này đi.”

Việc này, Mạc Ưu do dự.

Cô thật vất vả nhận lại nhau với con trai, tự nhiên là muốn nán lại thật lâu bên cạnh cậu, thế nhưng...