Chương 344: Không Có Bạn Gái

Mạc Ưu ở trong văn phòng nhìn rất bình tĩnh, lời nói cũng vô cùng lãnh đạm, trong lòng quả thật cũng nghỉ như vậy, nhưng về tới bộ phận thiết kế, lúc chỉ có mình cô, lại không thể nào bình tĩnh được.

Chuyện cũ Lục Tấn Uyên kể cứ quay quẫn quanh trí óc của cô, 5 năm đi qua, đây là ký ức quá khứ cô từng trải, tuy không có quá nhiều cảm xúc, nhưng khiến người ta buồn bã vô cớ như cũ.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng dừng lại ở trong đầu, là hai thân ảnh một lớn một nhỏ của Lục Tấn Uyên cùng Lục An Nhiên.

Sau khi Lục Tấn Uyên tan tầm trở về, trực tiếp đi lên phòng con trai, thân phận của Mạc Ưu, anh cũng sẽ không gạt con trai.

Hiển nhiên, chuyện này đối với anh mà nói, là tin vui của ông trời, nhưng đối Lục An Nhiên mà nói thì không phải, ít nhất bây giờ là không phải.

Cậu nhóc chấn kinh rồi, sau đó nghĩ tới cái gì chân mày nhỏ cau lại, mặt đầy nghi ngờ nhìn anh, lẩm bẩm nói.

“Con mới không tin, con xem qua ảnh chụp của mommy, dáng dấp không giống với Ưu Ưu, ba ba, lừa trẻ nhỏ là không đúng.”

Anh nhướng mày: “5 năm trước mẹ con mất tích lúc ấy xảy ra ngoài ý muốn, chẳng những phần đầu bị thương mất trí nhớ, một bộ phận mặt cũng bị thương, nên chỉnh hình giải phẫu, cho nên mới không giống ảnh chụp 5 năm trước.”

Cái này cũng là anh điều tra ra.

“Ba đã tiến hành giám định AND hai mẹ con con rồi, cả bệnh viện trong nước và bệnh viện nước ngoài, ba phần kết quả giám định mẹ con, không cần nghi ngờ, cô ấy chính là mẹ thân sinh của con, Ôn Ninh.”

Cậu nhóc nhìn lão ba của mình, sau khi xác định anh không có lừa cậu, cái miệng nhỏ bẹp bẹp, hạt nước mắt lớn nhỏ không có dấu hiệu liền rơi xuống.

Giây tiếp theo.

“Oa...” Lục An Nhiên khóc rống lên, nhìn qua cực kỳ thương tâm.

Lục Tấn Uyên thở dài, ngồi xuống ôm con trai lên, đặt trên đùi, xoa xoa đầu nhỏ cậu, an ủi nói.

“Sao lại khóc? Không phải con vẫn luôn muốn mẹ sao, bây giờ mẹ tìm được rồi, hẳn là con nên vui mới đúng, về sau, con cũng là đứa nhỏ có mẹ.”

Lục An Nhiên đều khóc đến nấc lên, căn bản không chú ý lời anh nói, hô to: “Bạn gái con không có nữa.”

Lục Tấn Uyên: “...”

Khuôn mặt anh tức khắc đen như đáy rồi, nói nửa ngày thì ra tên nhóc này khóc vì cái này sao? Anh có loại xúc động muốn ném cậu ra khỏi cửa sổ.

Kiềm nén cơn tức, tức giận ném cậu lên giường, đứng lên từ trên cao nhìn xuống nhìn cậu nhóc, nhíu mày: “Im miệng, đừng khóc.”

Kết quả, cậu càng khóc lớn hơn, không chỉ như vậy, còn dứt khoát nằm ở trên giường không ngừng lăn qua lăn lại không ngừng.

Lục Tấn Uyên nheo mắt lại, âm thanh trầm thấp: “Lục An Nhiên, ba thấy con là mông ngứa thiếu đòn đi.”

Cảnh cáo thêm uy hϊếp, dưới sự chồng chéo của 2 thứ, suy nghĩ vì mông nhỏ của chính mình, cậu nhóc chỉ có thể khuất phục, dẩu miệng, cảm thấy tự mình vô cùng nghẹn khuất.

Khuôn mặt cậu đỏ đỏ, trên đôi mắt to to còn treo nước mắt, thần sắc uể oải, hít hít cái mũi, quơ quơ cái tay nhỏ bé: “Ba đi ra ngoài đi, con muốn yên tĩnh một mình, thương tiếc đi tình yêu đã mất của con.”

Lục Tấn Uyên: “...”

Còn hăng hái hơn rồi đúng không.

Anh hít sâu một hơi, một tay xách cậu lên: “Bớt nói nhảm cho ba, cô ấy là mẹ con, về sau không cho phép gọi tên mẹ con, không có lớn nhỏ gì cả.”

Lục An Nhiên che khuôn mặt nhỏ, trong mắt cậu nhóc ngạo kiều tràn đầy cảm xúc không thông suốt, tâm tình cậu rất phức tạp, vui mừng đồng thời lại cảm thấy hành vi lúc trước cậu bảo mẹ làm bạn giái có chút mất mặt.

“Cái kia, Ưu... sau khi mẹ biết, có phản ứng gì?”