Chương 343

Lần này Mạc Ưu không giãy giụa, cô cảm nhận được ôm ấp của Lục Tấn Uyên, nghe lời nói ôn tồn nhỏ nhẹ của anh, đáy lòng lại không có quá nhiều dao động, rũ xuống mắt, cô đẩy anh ra.

Lục Tấn Uyên nhíu mày: “Tiểu Ninh?”

Ôn Ninh, tên này, giờ phút này đối với Mạc Ưu mà nói, là xa lạ.

Hôm nay, rốt cuộc cô đã biết quá khứ của chính mình, đã biết con của mình là ai, chồng của mình là ai, thế nhưng...

“Lục tổng, tôi tin những thứ anh nói này, nhưng như thế cũng nói rõ, 5 năm tôi trước mất trí nhớ, tôi với con trai tôi chia lìa, tất cả những thư này, anh cảm thấy trong chuyện xưa anh kể, với anh không có một chút quan hệ sao?”

Lục Tấn Uyên đột nhiên chấn động, nhìn cô, trong nháy mắt hoảng loạn lên: “Tiểu Ninh, anh...”

Đúng vậy, anh đều nói cho Mạc Ưu tất cả, không hề giấu giếm bất cứ điều gì, có hạnh phúc giữa họ, nhưng cũng có xen lẫn đau buồn.

“Trước hết anh nghe tôi nói hết.” Mạc Ưu đánh gãy lời anh nói, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.

“Trong quá khứ đã qua anh nói, từ đầu tới đuôi, tôi không có lỗi với bất cứ người nào, nhưng ba mẹ anh, thậm chí còn có anh, hết lần này đến lần khác tổn thương tôi.”

Miệng cô nói, cùng biểu tình trên mặt, đối lập vô cùng rõ ràng dứt khoát, thật giống như đang nói không phải chính bản thân cô, mà giống như đang nói tới một người xa lạ.

Sự thật cũng xác thật như thế, cho dù nghe được những thứ này, cho dù biết quá khứ chính mình chịu đủ loại đối đãi bất công, nhưng bởi vì cô mất trí nhớ, một chút dao động đều không có.

Mạc Ưu chỉ thực lý trí phân tích tình huống trước mắt : “Lục tổng, mặc kệ chúng ta đã từng có quá khứ như thế nào, bây giờ tôi mất trí nhớ, những cái quá khứ đó có thể cả đời tôi sẽ không nhớ được.”

“Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn anh, để tôi biết được quá khứ của chính mình, biết được con trai của tôi, nhưng cũng chỉ vậy thôi.”

“Bây giờ cuộc sống của tôi rất tốt, cũng có một vị hôn phu, tôi cũng không muốn có bất kỳ thay đổi gì, tôi thực thích An Nhiên, nó là con trai của tôi, tôi sẽ không phủ nhận, nhưng giữa chúng ta, tôi cho là, có lẽ 5 năm trước, cũng đã kết thúc.”

Mạc Ưu không phải hành động theo cảm tình, cũng không phải giận dỗi, cô thật sự phân tích bằng lý trí.

Rốt cuộc, cũng đã cách 5 năm, cô có cuộc sống mới, còn có Mạc Thiên Vũ, trừ bỏ trong lòng tràn đầy áy náy với An Nhiên ra, thì không còn gì khác.

Ba chữ vị hôn phu, khiến đáy mắt Lục Tấn Uyên hiện lên một chút u ám.

Như thế nào anh cũng không nghĩ tới sẽ là kết quả này, sắc mặt anh vô cùng lãnh trầm, thậm chí có chút vặn vẹo, nhưng anh càng biết, tất cả nếu muốn trách, chỉ có thể trách anh, từ trước cho đến bây giờ Ôn Ninh đều vô tội.

Anh cố gắng áp chế nóng nảy trong lòng, nhìn cô: “Ôn Ninh, em có thể phớt lờ anh, nhưng An Nhiên thì sao? Nó vừa sinh ra liền không có mẹ, bây giờ, em đã biết tồn tại của nó, có thể nhẫn tâm khiến nó cả đời cũng không có mẹ sao?”

Dùng con trai bức ép cô, thực bỉ ổi, nhưng Lục Tấn Uyên không có cách nào khác, rốt cuộc, bây giờ có thể khiến cô mềm lòng thỏa hiệp, duy nhất chỉ có An Nhiên, đây cũng là mấu chốt để anh vãn hồi Ôn Ninh, anh vô cùng rõ ràng điểm này.

Quả nhiên, Mạc Ưu chấn động, nói không ra lời.

Lục Tấn Uyên híp mắt, câu môi: “Những thứ này cũng không vội, anh biết hôm nay đối với ngươi chấn động cũng rất lớn, ta sẽ tìm cái thời gian nói cho An Nhiên thân phận của ngươi, anh có tư cách biết này đó.”

“Về sau sự tình, chúng ta về sau từ từ tới, ngươi đi về trước hảo hảo ngẫm lại đi.”

Mạc Ưu xác thật không biết nên như thế nào trả lời vấn đề này, nếu có thể, cô đương nhiên muốn hồi chính mình con trai, nhưng về điểm này, mặc kệ là 5 năm trước, vẫn là 5 năm sau, cô đều biết, đây là không có khả năng.