Chương 342: Không Muốn Thay Đổi

Mạc Ưu nghe không hiểu ý anh, nhưng lại càng tức giận, cô trực tiếp đem Lục Tấn Uyên trở thành tên sàm sỡ chiếm tiện nghie, cắn răng, hung hăng cắn xuống vai anh.

Ư...

Lục Tấn Uyên cảm thấy đau đớn kịch liệt, nhưng sức mạnh cánh tay anh một chút cũng không lơi lỏng, thậm chí nghĩ, đau cũng không tệ, đau liền chứng tỏ tất cả đều là thật sự.

Vợ anh, Ôn Ninh của anh, là thật sự trở về bên cạnh anh.

Trong miệng nhè nhẹ vị tanh khiến Mạc Ưu nhanh chóng hoàn hồn, đột nhiên thả lỏng miệng, nhìn vị trí đang rướm máu trước mặt, lại càng hoảng sợ, nhịn không được nhíu mày.

Cô nhấp môi, cảm thụ được bản thân bị giam cầm, thậm chí sức mạnh khiến cô có chút hít thở không thông, đôi mắt nhịn không được nhiễm một chút phức tạp.

Cho dù là trì độn, cô cũng cảm giác được, Lục Tấn Uyên, có gì đó rất không đúng.

Mạc Ưu không giãy giụa nữa, thật cẩn thận nói: “Lục tổng, anh có thể buông tôi ra trước không, tôi rất khó chịu.”

Lục Tấn Uyên sửng sốt, trong lòng hoảng hốt, lập tức buông lỏng tay.

Nhưng vào lúc anh buông ta, đột nhiên Mạc Ưu đẩy anh lui về sau mấy bước, gần như là đến gần cạnh cửa, duy trì khoảng cách an toàn với anh, trong mắt tất cả đều là cảnh giác.

Anh nhịn không được trong lòng tràn đầy ảo não, thở dài, đi đến bên cạnh sofa ngồi xuống.

“Xin lỗi, vừa rồi dọa đến em đi, Ôn... Mạc Ưu, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói cho em, em có thể ngồi lại đây không?”

Mạc Ưu nhìn anh, không nói chuyện, cũng không nhúc nhích.

Lục Tấn Uyên cũng không nóng nảy, vẫn luôn chờ.

Vài phút qua đi, Mạc Ưu hít sâu một hơi, chậm rãi đi qua, ngồi đối diện Lục Tấn Uyên.

“Lục tổng, anh có chuyện gì thì nói đi.”

Đôi mắt thâm thuý của nhìn cô thật sâu, cảm xúc bên trong khiến Mạc Ưu kinh hãi, không hiểu sao có loại cảm giác hoảng loạn, đứng ngồi không yên.

“Tôi muốn kể chuyện xưa cho cô nghe, cô nhất định phải nghiêm túc nghe, 5 năm trước...”

Trong văn phòng làm việc lớn, chỉ có âm thanh Lục Tấn Uyên, anh kể rất cẩn thận, âm thanh rất mềm nhẹ, tốc độ rất chậm.

Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc mặt Mạc Ưu từ lúc bắt đầu bình tĩnh chậm rãi sinh ra biến hóa.

“Cứ như vậy qua 5 năm, cho tới bây giờ, tôi vẫn như cũ không có từ bỏ tìm kiếm cô ấy, tôi ngàn lần không nghĩ tới, thì ra, cô ấy vẫn luôn ở nơi cách tôi gần như thế.”

“Một lần trời xui đất khiến, cô ấy đã cứu An Nhiên con trai chúng tôi, cô ấy cùng cha con chúng tôi công viên giải trí, cô ấy lấy thân phận mẹ giúp An Nhiên giải vây, cô ấy rất có thiên phú thiết kế, cô ấy...”

Nói đến đây, Mạc Ưu đột nhiên đứng lên, nhịn không được cất cao âm lượng: “Đủ rồi.”

Lục Tấn Uyên nhìn cô như xũ, mở ra 3 phần tài liệu giám định trước mặt, tiếp tục nói: “Thẳng đến hôm nay, anh mới xác định, em thật sự là vợ của anh, mẹ của An Nhiên.”

Sắc mặt Mạc Ưu xanh trắng đan xen, thần sắc ngạc nhiên nghi nggờ, tim cô đập cực nhanh, nhìn tài liệu giám định trước mặt, kết quả giám định bên dưới góc phải, khiến đáy mắt cô nóng lên.

Giờ phút này cô khϊếp sợ không biết làm sao, hoàn toàn không có lường trước qua, thì ra, An Nhiên vậy mà là con của cô, là 5 năm trước trước khi cô mất trí nhớ sinh ra.

Khó trách, khó trách mỗi lần cô thấy con, đều sẽ có một loại cảm giác quen thuộc cùng thân thiết.

Chóp mũi cô đau xót, suýt nữa rơi nước mắt.

Lục Tấn Uyên nhìn, trong lòng tê rần, nhịn không được đứng dậy đi qua, ôm cô vào ngức: “Đều qua rồi, ký ức trước kia, nhớ không ra thì không nhớ nữa, bây giờ, người một nhà chúng ta có thể gặp lại, mới là quan trọng nhất.”