Chương 340: Kết Quả Giám Định

Anh vừa nhấc mắt liền thấy khăn tắm trên giá, lập tức lấy xuống giũ ra, nhanh chóng che đi thân thể của Mạc Ưu.

Mạc Ưu nghiêng đầu, lộ ra vành tai đỏ bừng, ngón tay thanh tú trắng nõn gắt gao nắm viền khăn tắm, đầu ngón tay trở nên trắng, cổ tay run run, hận không thể lập tức ngất xỉu đi.

Lục Tấn Uyên ho nhẹ một tiếng: “Tôi ôm cô ra ngoài.”

Anh nói xong đợi vài giây, thấy cô không nói chuyện, liền trực tiếp nhận định đây là đồng ý, lập tức khom lưng em bế cô lên, cách tay tiếp xúc đến da thịt non mềm, nội tâm nhịn không được nhấc lên tầng tầng xao động.

Thân mình Mạc Ưu cứng đờ giống như tảng đá, vừa đến bên giường, liền lập tức dùng chăn cuốn lại chính mình, đầu chôn vào thật sâu, không nhúc nhích.

Anh thấy vậy, cũng không biết nên gì, do dự một chút, rồi vẫn nói: “Cô yên tâm, cái gì tôi cũng chưa thấy.”

Nói xong anh liền hối hận, loại tình huống này, sao có thể không nhìn thấy, cô tin tưởng thì mới là có quỷ, còn không bằng cái gì cũng không nói.

Quả nhiên, đầu Mạc Ưu chôn càng sâu.

Tay cô dưới chăn gắt gao nắm chạt, khuôn mặt bởi vì đỏ quá mức, trên trán đều thấm ra một chút mồ hôi, xảy ra chuyện như vậy, trong lòng cô trừ bỏ xấu hổ còn trộn lẫn một chút khó chịu cùng ủy khuất nói không rõ.

Loại cảm xúc không rõ này, cô quy kết nguyên nhân là vì Mạc Thiên Vũ.

Nghĩ đến Mạc Thiên Vũ, cô liền nghĩ tới lời của mẹ anh ta nới với cô ở văn phòng lần trước, sắc mặt ửng đỏ có chút trắng, đại não một mảnh hỗn loạn, thậm chí sinh ra một chút cảm xúc tức giận đối với Lục Tấn Uyên.

Cô biết đây là không nên, đối phương cứu cô, cô không nên không phân biệt được ân oán như vậy.

Nhưng trong lòng chính là khó chịu không được, hôm nay xảy ra chuyện, từ phương diện khác giống như chứng thực lời bôi nhọ của mẹ Thiên Vũ đối với cô.

Cô hít sâu một hơi, nghĩ đến chính mình đang nằm trên giường Lục Tấn Uyên, đang đắp chăn mềm của anh, liền cảm thấy vô cùng không thoải mái, tuyệt không muốn ngây người ở chỗ này.

Mạc Ưu chậm rãi ngẩng đầu: “Lục tổng, hôm nay cảm ơn anh đã cứu tôi, chuyện vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, không cần quá để trong lòng, tôi muốn thay quần áo, có thể phiền anh ra ngoài chờ không?”

Âm thanh vô cùng bình tĩnh, đến chính cô cũng đều bội phục mình.

Lục Tấn Uyên kinh ngạc với bình tĩnh c , ngay sau đó nhíu mày, có chút cảm giác khó chịu không hiểu.

Mạc Ưu thay quần áo xong, trong lòng đã hoàn toàn bình thản, mở cửa đi ra ngoài.

“Lục tổng, không có chuyện gì nữa, tôi liền đi về trước.”

Lục Tấn Uyên lập tức đứng dậy: “Tôi đưa cô.”

“Không cần Lục tổng, bây giờ thời gian cũng chưa muộn, một mình tôi có thể trở về, cũng không cần phiền tới anh.”

Tuy cô rất bình thản, nhưng thái độ lại vô cùng kiên định, Lục Tấn Uyên nhịn không được nheo mắt lại, rốt cuộc biết nguyên nhân vừa rồi bản thân anh khó chịu.

Người phụ nữ này đang tránh anh, không, chính xác mà nói hơn, cô đang phân rõ giới hạn với anh.

Chỗ sâu trong đáy mắt anh hiện lên một đạo u tối sắc bén, cũng không nói lời nào, cứ như vậy nhìn cô.

Dưới cái nhìn chăm chú như vậy, trong lòng Mạc Ưu vốn bình tĩnh nhịn không được lại dao động lần nữa, cô nhíu mày, thật kỳ lạ, sao cô lại cảm thấy đối phương đang tức giận chứ?

Cô nhìn khuôn mặt không thay đổi của đối phương, nhắm mắt nói: “Lục tổng, vậy, tôi liền đi trước.”

Thẳng đến tầm mắt cô biến mất đáy mắt, Lục Tấn Uyên cũng không có mở miệng giữ lại, chỉ nhìn bóng lưng rời đi của cô, đáy mắt thâm thúy giống như có một đầm lốc xoáy lưu động.

Vài ngày sau, An Thần mang theo kết quả tiến hành hội báo.

“Lục tổng, căn cứ theo yêu cầu của anh, tôi cùng với giám định cơ cấu chuyên nghiệp ở thành phố, tỉnh, nước ngoài chia ra tiến hành giám định, đây là ba phần kết quả, mời anh xem qua.”

Lục Tấn Uyên nhìn ba phần tài liệu trước mặt, thật lâu cũng không có nhúc nhích qua.

Rốt cuộc, anh vươn tay, chậm rãi mở ra phần tài liệu thứ nhất.