Chương 327: Mềm Lòng

Mạc Ưu không có cách nào, cuối cùng cô không thể nào không mềm lòng đáp ứng cậu nhóc này. Lục Tấn Uyên đã xem hết toàn bộ quá trình và anh không có điều gì nhận xét về kỹ năng diễn xuất của con trai mình. Nhưng đối với người phụ nữ này...

Anh nhìn cô cảm giác vừa lạ vừa quen thuộc ấy lại xuất hiện, không thể không đi.

Điểm dừng chân đầu tiên của Lục An Nhiên là một công viên giải trí mà tất cả trẻ em đều muốn đến. Lục Tấn Uyên thường ngày bận rộn và cậu không thể cùng bố mình đi chơi, vì vậy hôm nay là dịp tốt nhất.

Công viên giải trí rất rộng lớn, hầu hết các bậc phụ huynh đều đưa con đến chơi xung quanh là tiếng cười nói vui vẻ của trẻ nhỏ, nhìn thấy những nụ cười hồn nhiên của các trẻ nhỏ, cô cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.

"Ba, ở đằng kia có máy ảnh cho thuê con có thể thuê một cái được không? Con muốn chụp ảnh với Ưu Ưu."

Đối với những đòi hỏi của tên tiểu tử này anh luôn đáp ứng.

Lục Tấn Uyên rời đi không bao lâu, Lục An Nhiên gặp một người quen vẫn là bạn cùng lớp ở trường mẫu giáo của cậu, đáng tiếc là mối quan hệ giữa hai người không tốt.

“Lục An Nhiên, không ngờ cậu cũng tới đây chơi.” Giọng nói non nớt vang lên và có chút kiêu ngạo.

Mạc Ưu vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc quý phái đi tới cùng với một cậu bé mập mạp. Nghe vậy thì rõ ràng cậu nhóc kia quen biết tên tiểu tử An Nhiên này.

Lục An Nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ không vui, cậu hừ một tiếng: "Công viên giải trí không thuộc sở hữu của cậu. Đương nhiên tôi có thể tới."

Thằng nhóc mập mạp nhếch mép nhăn nhó nhìn cậu, nghĩ đến điều gì đó lập tức ôm lấy cánh tay mẹ cười đắc ý.

"Hôm nay mẹ tôi đi với tôi. Cậu nào giống tôi. Cậu thậm chí còn không có mẹ còn không biết xấu hổ khi đến công viên giải trí, hừ."

Đứa trẻ này nói chuyện bằng ngôn ngữ trẻ con, nhưng nội dung vẫn rất đả thương người khác. Mạc Ưu không khỏi nhíu mày, không hiểu sao khi nghe ai đó nói rằng Lục An Nhiên không có mẹ, trong lòng cô trào dâng một nỗi tức giận và chua xót không thể giải thích.

Cô nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục An Nhiên căng thẳng, cảm xúc cô đơn bất ngờ vụt qua đôi mắt to luôn sáng của cô và cô cảm thấy đau khổ.

Mặc dù cô vẫn chưa biết được câu nói không có mẹ của cậu bé béo nghĩa là gì nhưng cô không muốn nhìn thấy cậu bé như thế này.

Mạc Ưu không chút do dự ôm Lục An Nhiên nhìn thẳng cậu nhóc mập mạp: "Bạn nhỏ, cô là mẹ của An Nhiên, lời bạn nhỏ nói vừa rồi rất mất lịch sự, về sau không được nói như vậy."

Cậu bé mập mạp ngốc nghếch và cậu ta không ngờ đột nhiên Lục An Nhiên có mẹ.

Lục An Nhiên ngây người nhìn cô, sau đó liền vòng tay qua cổ cô, nhìn cậu nhóc mập mạp nói lớn: "Ai nói tôi không có mẹ? Cậu có thấy không, đây là mẹ tôi."

Cậu nói giọng đắc ý có có chút khoe khoang, liếc nhìn cậu nhóc mập mạp phía trước: "Mẹ tôi đẹp hơn mẹ cậu rất nhiều, cậu có biết tại sao cậu béo thế không? Đó là vấn đề gen di truyền. Cậu có biết không, nhìn cậu chắc là không biết rồi.”

Mạc Ưu giật giật khóe miệng, nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của mẹ cậu nhóc kia, lập tức nói xin lỗi, không nhịn được vỗ vỗ cái mông của Lục An Nhiên.

Cô có thể nhận thấy được, thằng bé này không biết thế nào là một vừa hai phải.

Lục An Nhiên được cảnh cáo, ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn.

Sau khi hai mẹ con cậu bé kia rời đi, Mạc Ưu mới thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu lại đã thấy Lục Tấn Uyên vừa lúc nhìn hai người.

Cô liền nghĩ đến hành động vừa rồi của chính mình, cũng không biết anh đã xem bao lâu rồi, ngượng ngùng đặt Lục An Nhiên xuống, do dự giải thích.

Lục Tấn Uyên không cho cô cơ hội, nhìn Lục An Nhiên hỏi: "Con muốn chơi gì?"

Thằng nhỏ lấy ngay tờ giấy kế hoạch của cậu ra bắt đầu tấn công, cả một buổi sáng ba người đã chơi rất nhiều trò.

Dù đều là trò chơi dành cho trẻ em nhưng Mặc Ưu cảm thấy khá thú vị.

Lúc ăn cơm trưa, Lục Tấn Uyên đột nhiên nói: "Lục An Nhiên, xin lỗi cô Mạc."

Một lớn một nhỏ đều sững sờ, ngơ ngác nhìn anh.

Lục Tấn Uyên nhàn nhạt nói: "Cô Mạc còn chưa kết hôn. Con xưng họ hàng trước mặt người khác, như vậy sẽ làm tổn hại đến thanh danh của cô Mạc. Sau này con không được như thế nữa."

Lục An Nhiên bĩu môi khó chịu, không nói gì.

Mạc Ưu lập tức nói: "Đừng trách An Nhiên, đó là ý của tôi. Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều. Anh Lục, nếu như làm phiền đến anh, tôi xin lỗi, sẽ không có lần khác."

Lục Tấn Uyên nhìn cô, nhìn đến mức cô cảm thấy khuôn mặt mình đang vô cùng ngượng ngùng, mới chậm rãi nói: "Thì ra là do cô Mạc tự nguyện. Nếu là như vậy thì không có chuyện gì."

“Vâng.”

Mạc Ưu có chút sững sờ, không biết rốt cuộc anh có để ý chuyện này hay không? Cô không hiểu, nhưng cô không định tiếp tục chủ đề này.

Vào buổi chiều, kế hoạch công viên giải trí của Lục An Nhiên và kế hoạch cuối cùng mà cậu chưa trải nghiệm chính là ngôi nhà ma.

Mạc Ưu cau mày: "Cái này thôi quên đi, trò chơi này cũng có yêu cầu về tuổi tác."

Thông báo bên cạnh cho biết rằng tốt nhất là không nên cho trẻ em dưới 12 tuổi tham gia, cô cũng cho rằng tốt hơn là trẻ em không nên trải nghiệm những điều này.

Lục An Nhiên phải chơi, vỗ vỗ ngực: "Ưu Ưu, không có chuyện gì. Nếu như chị sợ hãi, cứ dẫn theo em, em sẽ bảo vệ chị."

Mạc Ưu: "..."

Lục Tấn Uyên vốn không quan tâm, anh biết con trai của mình, một ngôi nhà ma nhỏ không thể làm cậu sợ hãi.

Hai đối một, thiểu số tuân theo đa số và Mạc Ưu chỉ có thể đồng ý.

Sau khi thanh toán tiền, bước vào ngôi nhà ma, nơi ánh sáng rất mờ mịt đúng như tên gọi.

Các bức tường xung quanh không bằng phẳng, một đống đầu lâu chất thành đống ở các góc, và những con nhện từ từ bò trên tường.

Vì sống động như thật nên Mạc Ưu nhất thời không rõ có phải thật không, nói thật là cô vẫn khá sợ đám côn trùng này, không khỏi nuốt nước miếng.

Lục An Nhiên bước đi tùy tiện, không chỉ đạp qua đống bộ xương mà còn kéo một con nhện ra khỏi tường, túm lấy chân nó rồi nhìn đi nhìn lại.

Mặc Ưu nhìn con nhện còn nguyên hàm răng và móng vuốt trên tay, không khỏi tê dại da đầu.

“Ba, thực sự có một bộ cảm biến được cài đặt trong đó và nó không thực tế chút nào.” Lục An Nhiên chẹp miệng và ném con nhện đi một cách khinh bỉ.

Ba người đi về phía trước, họ đi vào một gian phòng, trong phòng có mấy cái giường sắt, trên mỗi cái giường đều có “người”.

Khi họ bước vào, “người” trên một trong những chiếc giường sắt cũng tiến về phía họ. Mạc Ưu không khỏi sửng sốt và thốt lên một tiếng.

"Ưu Ưu, chị đừng sợ, xem em."

Lục An Nhiên tay chân nhỏ bé lập tức làm tư thế chiến đấu tiêu chuẩn, đột ngột xoay người lại, nâng chân lên, trực tiếp đá tung “người” đi tới.

Sau khi đá xong, cậu nhóc đắc thắng chạy về phía Lục Tấn Uyên nói: "Ba, thế nào?"

Lục Tấn Uyên nhàn nhạt phán đoán: "Tốc độ vừa đủ, nhưng không đủ sức."

Thằng nhỏ không khỏi bĩu môi, không vui.

Mạc Ưu đột nhiên trừng mắt mở to, chỉ vào phía trước: "Nó, nó, nó lại đứng lên."

Chất lượng của ngôi nhà ma này thực sự rất tốt. Mọi vật dụng, đạo cụ trong đây đều được làm rất chân thực, y như “người” thật trước mặt. Vừa rồi bị cậu nhóc đá văng một cái, còn kêu rên lên một tiếng thảm thiết thật giống con người.