Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

Chương 326: Đương Nhiên Tôi Thích

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ưu Ưu, ba rất hiếm khi khen người khác, nhất là phụ nữ. Chị là người đầu tiên đó nha.” Lục An Nhiên nháy mắt với cô.

Mạc Ưu cũng cảm thấy vui mừng trong lòng, dù sao với địa vị của Lục Tấn Uyên, kiến

thức của anh tuyệt đối không tồi, có thể được anh đánh giá cao, ít nhất tác phẩm của cô cũng được công nhận.

Lục Tấn Uyên mắt vừa nhìn bản thảo vừa liếc nhìn sang cô, sau đó nói: "Tổng thể kết cấu không tồi, nhưng vẫn còn nhiều khiếm khuyết. Chủ đề thiết kế của cô là gì?"

Cô không biết rõ lý do tại sao, nhưng vẫn nói: "Không có chủ đề, chỉ là muốn thiết kế một bộ trang phục lộng lẫy."

Lục Tấn Uyên nhướng mày, đưa tay cầm lấy cây bút bên cạnh vẽ lên vài chỗ trên bản vẽ thiết kế.

"Đường viền cổ áo có thể thiết kế hướng ra ngoài khoảng hai tấc ở cả hai bên."

"Nếu muốn nâng bồng lên phần váy phía dưới lưng, cô phải thêm hai chiếc khóa ẩn che khuyết điểm ở hai bên eo. Hiệu quả sẽ càng thêm rõ ràng và tăng sự an toàn hơn.”

"Những gì cô thiết kế là một chiếc váy dài. Sự lộng lẫy chỉ cần được thể hiện trên chiếc váy. Ở những nơi khác, tốt hơn nên cho người mặc thấy được sự tinh tế của chiếc váy và sự ý thức, đơn giản, phóng khoáng."

"Còn có..."

Mạc Ưu sửng sốt, không ngờ Lục Tấn Uyên lại có được sự hiểu biết sâu rộng về thiết kế như vậy. Quả nhiên không phải ai cũng có thể làm chủ tịch.

Cô cầm lấy bản thảo thiết kế và xem xét, sau lời nhận xét và góp ý của Lục Tấn Uyên trong đầu cô mơ hồ hiện rõ lên từng đường nét.

"Anh Lục, cảm ơn anh rất nhiều. Bản thảo thiết kế này rất gấp, anh đã giúp tôi giải quyết vấn đề lớn." Cô chân thành nói lời cảm ơn.

Lục An Nhiên ngồi ở mép giường, đắc ý lắc lắc cẳng chân: "Ưu Ưu, có phải chị thấy rằng ba em rất tuyệt không?"

Mạc Ưu gật đầu cười: "Lục tiên sinh kiến thức uyên bác, thật sự là đáng nể."

Cậu ngẩng đầu, tay vỗ vỗ nhẹ: "Không có gì đâu, cứ nhìn em là chị biết rồi, người bình thường không thể sinh ra một đứa trẻ vừa đẹp trai xuất chúng lại thông minh và dễ thương như em đây."

Lục Tấn Uyên: "..."

Lần đầu tiên cảm thấy có chút mất mặt đối với con trai mình.

Mạc Ưu không nhịn được mà cười ngây ngốc, nhưng trong lòng cũng đồng ý với cậu nhóc này, cậu ta thật đáng yêu, cô không nhịn được ôn nhu sờ sờ đầu của cậu.

Lục An Nhiên sửng sốt, đột nhiên thấy không thoải mái, lúng túng di chuyển ở trên giường, ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía baba lập tức chuyển chủ đề.

"Ba, chúng ta đến sớm như vậy, chị ấy hẳn là còn chưa ăn điểm tâm. Ba hãy đi mua một ít điểm tâm rồi về đây ạ."

Mạc Ưu lo lắng giật mình, làm sao dám để Lục Tấn Uyên tự mình đi mua đồ ăn cho cô, cô lo mình sẽ bị nghẹn mất nên liền xua tay ngay lập tức.

"Không cần, chị ăn rồi, không đói."

Cậu nhóc không chịu thua, cầm một quả táo trong đĩa hoa quả nhét vào tay Lục Tấn Uyên: "Vậy thì ba giúp gọt táo đi, ăn hoa quả sau bữa ăn rất tốt cho sức khỏe."

Mặc dù Lục Tấn Uyên không biết con trai mình đang làm gì, nhưng anh nhìn Mạc Ưu rồi lấy con dao gọt hoa quả ở bên cạnh để cắt nó.

Nhìn thấy anh đã chủ động, Mạc Ưu không thể cự tuyệt, chỉ có thể lúng túng chờ đợi.

Những ngón tay mảnh khảnh của anh đều đặn gọt cuộn vỏ quả táo, chẳng mấy chốc lớp vỏ táo mỏng rơi ra hoàn toàn, Mạc Ưu đang chuẩn bị nhận lấy, thì Lục An Nhiên lại lên tiếng.

"Ba, con gái thường có miệng rất nhỏ. Miếng táo to như vậy ăn thật bất tiện và khó coi. Ba phải cắt thành từng miếng nhỏ."

Lục Tấn Uyên nheo mắt lại, chậm rãi nói: "Sau khi cắt xong ba có phải tự mình cho cô ấy ăn không?"

Lục An Nhiên hồn nhiên gật đầu: "Đương nhiên, chị Ưu Ưu là ân nhân của chúng ta, hiện tại chị ấy còn đang bị bệnh. Chúng ta có trách nhiệm chăm sóc cho chị ấy."

Mạc Ưu bị hai bố con họ làm cho sợ hãi và vì sợ Lục Tấn Uyên thật sự cho mình ăn, liền cầm lấy quả táo, khóe môi giật giật.

"Không cần phiền phức như vậy đâu, chị tự mình ăn là được, cảm ơn anh Lục."

Sau khi nói xong như để xác nhận, cô liền cắn một miếng lớn quả táo, kết quả...

"Khụ khụ khụ..."

Mạc Ưu sắc mặt đỏ bừng, ho khan, khóc không ra nước mắt, chắc chắn những gì cô nói đã được linh nghiệm và cô thực sự đã bị nghẹn.

Lục An Nhiên vội vàng, dùng tay vỗ vỗ lưng giúp cô: “Ưu Ưu, chị không sao chứ?"

Cô xua tay, hít một hơi dài: "Không sao đâu, chị chỉ bị sặc thôi."

Thằng bé nhếch miệng ngay lập tức, nhìn cô làm như không nghe lời cậu, chịu ấm ức nói: "Em đã nói như thế nào, thật sự là nên cho chị ăn."

Mặc Ưu: "..."

Lục Tấn Uyên từ trong túi áo lấy ra một chiếc khăn tay, đưa qua.

Mạc Ưu nhìn đường viền chỉ vàng trước mặt, trên góc có in hình rồng bay phượng múa, nhìn chiếc khăn tay cao lớn vô cùng tinh xảo, anh ta ngượng ngùng đưa cho cô, cô nào không biết xấu hổ liền chuẩn bị từ chối.

Nhưng Lục An Nhiên ở bên cạnh đã nhanh chóng cầm lấy, trực tiếp đưa lên miệng cô lau.

Cô sững người, mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi khiến cô có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được. Tim cô đập thình thịch, hai má không khỏi đỏ bừng.

Lục An Nhiên chú ý tới, chớp chớp đôi mắt to nhìn Mạc Ưu đang đỏ mặt. Sau đó nhìn về phía bố mình, cau mày suy nghĩ cái gì liền nhảy ra khỏi giường, nghiêm mặt nhìn Mạc Ưu.

"Ưu Ưu, mặc dù ba em rất đẹp trai, nhưng ba cũng không còn trẻ nữa. Em và ba không giống nhau. Em vẫn còn nhỏ. Chờ khi em lớn lên, em nhất định sẽ đẹp trai hơn ba. Đến khi đó, ba đã già rồi, chị sẽ thấy em mới là người thích hợp nhất. "

Mạc Ưu ngây ngốc nhìn cậu, cảm giác trong gió có chút lộn xộn, vừa rồi cô nghe được cái gì cơ?

Lục Tấn Uyên sắc mặt tối sầm lại, nhìn chằm chằm con trai, có chút muốn ném cậu ra ngoài, không khỏi nhíu mày: "Nói hươu nói vượn cái gì? Con im ngay."

Anh nhìn Mặc Ưu: "Cô Mạc, thằng nhóc này hơi quá lời, cô cứ mặc kệ đứa nhỏ này nói gì."

Mạc Ưu yên lặng gật đầu, cô cũng cảm thấy nên vậy.

Lục An Nhiên không phục, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của bố mình khuôn mặt phồng lên như cái bánh bao của Lục An Nhiên vẫn biết xấu hổ nhượng bộ.

Tên nhỏ hờn dỗi một hồi, đầu óc lại có sách lược. Hôm nay cậu đến đây đã có chiến lược, làm sao có thể ở trong phòng một ngày.

"Ưu Ưu, chúng ta ra ngoài chơi đi, chị mỗi ngày đều ở trong phòng, nhất định hôm nay phải đi ra ngoài hít thở không khí trong lành."

Mạc Ưu nhìn cậu có chút ngượng ngùng, cô thực sự không muốn ra ngoài, chính xác mà nói là cô không muốn ra ngoài với Lục Tấn Uyên.

Cô tuy rằng rất thích Lục An Nhiên, nhưng nàng vẫn là tự mình hiểu rõ nhất, cô cũng chỉ là thuận tay cứu đứa nhỏ này một phen. Thực ra mà nói cô đối với cha con họ cũng không phải là quá thân quen.

Hơn nữa sâu trong nội tâm cô đối với Lục Tấn Uyên có điều gì đó không thể giải thích được vì thế cô càng phản kháng hơn.

"Hai cha con em đi chơi đi, chị không đi đâu."

Lục An Nhiên đương nhiên không đồng ý, liền năn nỉ ỉ ôi dùng hết tất cả hành động làm nũng, thấy Mạc Ưu vẫn thờ ơ cậu hung hăng nhéo cánh tay của mình, đôi mắt to lập tức có lớp sương mỏng.

"Ưu Ưu, có phải chị không thích em hay không?"

Mạc Ưu nhìn cậu ngay lập tức, trong lòng cảm thấy xót xa: "Tại sao? Đương nhiên là chị thích em."

"Vậy mà chị liền không chịu cùng em ra ngoài đi chơi, chị thực sự đang nói dối em."

Cậu chẹp miệng muốn khóc không ra nước mắt, trong lòng thất vọng thầm nhủ hình tượng đẹp trai của mình đã sụp đổ rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »