Chương 325: Tài Năng Xuất Sắc

Dù biết ngoại hình của hai cha con luôn xuất sắc, nhưng là, thời điểm nhìn thấy, vẫn làm cô kinh ngạc không thôi.

Hai người một lớn một nhỏ, đường nét khuôn mặt tinh xảo rất giống nhau, hơn nữa mặc trang phục cha con giống nhau, như từ một khuôn đúc ra, giống một tác phẩm nghệ thuật tao nhã, khiến người ta không thể rời mắt. chỉ có thể cảm thán một người thời điểm đắp nặn một người thật không công bằng.

"Ưu Ưu, chị cảm thấy khá hơn không?”

Thấy Mạc Ưu như đang đi lạc vào cõi thần tiên, Lục An Nhiên bước tới, trên mặt mang theo ửng hồng hơi mất tự nhiên, đặt bó hoa hồng trên tay xuống bàn: “Đây là quà em cố ý mua cho chị.”

Lúc này Mạc Ưu mới nhận ra mình thật sự rất mê trai, nhìn hai cha con đến mức thất thần, xấu hổ cúi đầu, để che đậy sự mất tập trung của mình, ho khan một tiếng.

Lập tức, hương thơm hoa hồng truyền đến, cô vội vàng gật đầu: "Cảm ơn.”

Không ngờ Lục An Nhiên còn nhỏ, lại quá tri kỷ, nhất thời Mạc Ưu đối với cậu có thêm vài phần cảm tình, nhật lấy bó hoa.

Lục An Nhiên nhìn cô cầm đóa hoa hồng mình mua, nhất thời không biết nên nói gì, tuy rằng cậu đã dùng tâm chuẩn bị không ít lời dạo đầu, nhưng khi muốn nói ra, đầu lưỡi của cậu như bị thắt lại, đột nhiên cái gì cũng không nói được.

Mạc Ưu cẩn thận đặt bó hoa trong tay cô lên bàn, lúc này Lục An Nhiên mới nhìn thấy một bức vẽ trên tay cô, cậu lập tức bị thu hút, bước tới nhìn xem.

"Đây là cái gì? Là tranh chị vẽ đúng không?”

Thấy Lục An Nhiên có vẻ hứng thú với những bức vẽ của mình, Mạc Ưu gật đầu: “Trông đẹp không?”

Đây là bản thảo do cô thiết kế, vẫn đang trong giai đoạn sơ thảo nên chưa được tinh xảo cho lắm, đường nét cũng rối rắm.

Cho nên, Mạc Ưu cũng chỉ là thuận miệng hỏi.

Lục An Nhiên cảm thấy đây là cơ hội tốt để rút gần khoảng cách với cô, nhanh chóng cầm lấy bảng vẽ của Mạc Ưu, xem cẩn thận.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, trong lòng Mạc Ưu cảm thấy có chút buồn cười: “Nếu cảm thấy thật loạn, có thể trực tiếp nói cho chị biết, chị sẽ không tức giận.”

"Không, một chút cũng không loạn, em cảm thấy cũng rất tốt, màu sắc cũng rất tươi sáng, nhìn xong khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn.”

Lục An Nhiên nghiêm túc nói, tuy rằng tuổi của cậu không lớn, nhưng từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục ưu tú, không chỉ trên phương diện học, nghệ thuật thẩm mỹ cũng phải huấn luyện qua, cậu thật sự cho rằng bức tranh này rất đẹp.

"Thật sự?”

Nghe Lục An Nhiên nói vậy, tâm trạng của Mạc Ưu cũng tốt lên, trẻ con không thể nói dối, nếu cậu cảm thấy tốt thì chắc chắn sẽ không tệ.

Nhìn thấy hai người bắt đầu nói chuyện với nhau, Lục Tấn Uyên không khỏi hơi nhíu mày, dường như anh không có một chút cảm giác tồn tại trước mặt người phụ nữ này.

Không kìm được, người đàn ông khẽ ho một tiếng, Mạc Ưu nghe thấy thanh âm, nhìn sang mới phát hiện Lục Tấn Uyên vẫn đứng ở cửa.

Hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của người này nha...

Mạc Ưu không khỏi bội phục bản thân, cô ấy đúng là rất lợi hại.

Bất quá, đối với Lục Tấn Uyên, Mạc Ưu luôn có cảm giác kháng cự không thể giải thích được, cô luôn cảm thấy sẽ không có chuyện gì tốt xảy ra nếu ở gần người này, cho nên cô chỉ nhìn về phía Lục Tấn Uyên yếu ớt cười xin lỗi.

"Lục tiên sinh, nếu anh có việc bận, anh có thể rời khỏi đây trước, tôi sẽ rất trông An Nhiên.”

Mạc Ưu nghĩ, những chủ tịch tập đoàn như Lục Tấn Uyên, mỗi phút phải trù tính kế hoạch cho hàng ngàn người, hẳn là không có thời gian để đi cùng những nhân vật thấp bé như cô. Ở lại đây chắc là lo lắng cho sự an toàn của Lục An Nhiên.

Bất quá, đây là bệnh viện, trị an rất nghiêm ngặt, hẳn là không có vấn đề gì lớn, hơn nữa anh ở trong này, cô cảm thấy rất không được tự do, cho nên, theo bản năng nói như vậy.

Nghe thấy lời nói của cô, lông mày của Lục Tấn Uyên nhíu chặt lại, đặc biệt là Lục An Nhiên không thể nhịn được cười khi cha mình đối với phụ nữ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi lại có lúc bị ghét bỏ như vậy.

"Cô đang đuổi người sao?”

Giọng điệu trầm thấp của Lục Tấn Uyên dường như mang theo vài phần tức giận.

Mạc Ưu lập tức xấu hổ, vội xua tay, tuy rằng... cô mong rằng vị đại thần trước mặt sẽ rời đi càng sớm càng tốt, nhưng bị nói thẳng như vậy, giống như... thật đúng là có chút không lịch sự?

"Cái này, không có nha, tôi chỉ sợ làm chậm trễ thời gian của anh.”

Mạc Ưu nhanh chóng giải thích, nhưng vẻ mặt của người đàn ông không vì lời giải thích của cô mà dịu đi, ngược lại có chút không vui: “Thời gian của tôi cũng không có eo hẹp như vậy, không cần quan tâm loại chuyện này.”

Mạc Ưu nhất thời cảm thấy xấu hổ: “À, tôi chỉ là đề nghị, đề nghị mà thôi.”

Bị ánh mắt Lục Tấn Uyên quét qua, Mạc Ưu vội vàng cười để giảm bớt sự ngượng ngùng, người đàn ông nhìn thấy bộ dạng cẩn trọng của cô, vẻ mặt dịu đi một chút.

Trong lòng vẫn còn nói thần, anh có làm cái gì sao? Thời điểm đối mặt với người phụ nữ này, anh vốn đã rất khách sáo rồi, tại sao cô lại trông có vẻ sợ hãi mình?

Nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Mạc Ưu, Lục Tấn Uyên nhìn sang chỗ khác, không bức bách cô nữa, sau đó liếc nhìn Lục An Nhiên trên mặt vẫn còn lộ vẻ tươi cười.

Bởi vì hiếm khi nhìn thấy người ba cao cao tại thượng của cậu lại kinh ngạc như vậy, trong lòng cậu rất vui, nhưng ngay khi ánh mắt lạnh lùng đó dừng lại trên người cậu, Lục An Nhiên lập tức rùng mình, thành thật lại.

"Ha ha, ba, ba có muốn xem tranh của chị Ưu Ưu không?”

Nói xong, Lục An Nhiên đưa bức tranh trong tay qua, Mạc Ưu đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, tuy rằng bản thảo thiết kế của cô đã cải thiện rất nhiều so với lúc đầu, nhưng có thể nói là có thể lọt vào mắt Lục Tấn Uyên, cô vẫn không thể nào tự tin.

Nghĩ đến đây, cô vươn tay muốn lấy lại bản vẽ, nhưng Lục Cẩn Niên lại rất nhẹ nhàng tránh khỏi tay cô, bàn tay của người đàn ông nhẹ nhàng lướt qua cánh tay cô, rõ ràng chỉ là động tác bình thường giống như chuồn chuồn lướt nước, Mạc Ưu rụt tay trở về, mặt vốn trắng nõn đột nhiên đỏ lên.

Cảm giác vừa rồi thật kỳ lạ... Khoảnh khắc đó, giống như tiếp xúc qua vô số lần, tim đập loạn nhịp.

Lục Tấn Uyên không phát hiện ra những thay đổi nhỏ của cô, cầm bản thảo thiết kế trong tay, đôi lông đang mày cau lại hơi dãn ra một chút.

Tính anh luôn bắt bẻ, hơn nữa, đối với đồ vặt này nọ, nói chuyện rất thẳng thắn, để cho anh làm trái lương tâm nói lời dễ nghe là chuyện không có khả năng.

Nhưng bản thảo thiết kế này ...

Nhìn vào hình ảnh tuy hơi lộn xộn nhưng lại có nét đặc sắc,

màu sắc hỗn loạn nằm đối xứng trên mặt phẳng, nhưng không khiến người ta cảm thấy hoa mắt, ngược lại còn có cảm giác bùng nổ thị giác mới lạ.

Đây không phải là điều mà một người mới vào nghề nào cũng có thể làm được, ít nhất có thể khẳng định rằng người phụ nữ này khá tài năng trong lĩnh vực này.

"Cũng không tệ lắm."