Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

Chương 324: Nảy Sinh Hứng Thú Với Cô

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng sớm hôm sau, Lục An Nhiên thế nhưng không có ngủ nướng trên giường, thức dậy từ sớm, bắt đầu lục tủ quần áo của mình.

Hơn nữa, còn vừa thay quần áo, vừa nhờ thím Trương nhìn xem.

"Cái này thế nào?”

"Nhìn rất đẹp.”

"Còn cái này thì sao?”

"Tiểu thiếu gia mặc cái gì nhìn cũng đẹp.”

Dì Trương thật ra là nói lời thật lòng, Lục An Nhiên tuy bây giờ tuổi không lớn nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vô cùng xinh đẹp, hiện tại tóc của cậu dài một chút, khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn tương xứng với đường nét thanh tú. Nhìn từ xa chính là một cô gái nhỏ giống như búp bê.

"Cũng đúng.”

Nghe được thím Trương khích lệ, tâm trạng Lục An Nhiên rất tốt, nhưng nhìn quần áo và phụ kiện, cậu vẫn khó lựa chọn.

Lần trước nhìn thấy Mạc Ưu, là đang lúc cậu chạy trốn, mặt xám mày tro, rất là chật vật, không thể hiện được giá trị nhan sắc và khí chất của cậu, lần gặp mặt này, cậu nhất định phải ăn mặc thật hấp dẫn, làm Ưu Ưu nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.

Nghĩ như vậy, Lục An Nhiên lại bắt đầu chạy về phòng ngủ, tìm bộ quần áo thích hợp.

Lục Tấn Uyên bị tiếng bước chân chạy loạn đánh thức, cau mày ngồi dậy.

Anh vốn là người ngủ nông, nhìn thời gian, cũng chưa đến tám giờ, hoàn toàn không giống với tác phong bình thường của thằng bé thúi kia, ở trên giường đến trưa mới tỉnh dậy.

Người đàn ông xốc chắn lên, đưa tay ôm trán rồi đi ra ngoài, anh liền nhìn thấy Lục An Nhiên đang soi gương hết sức đỏm dáng.

"Con đang làm gì đấy?”

Lục An Nhiên không để ý đến những gì anh vừa nói, chạy đến trước mặt Lục Tấn Uyên, đôi mắt trông mong nhìn anh: "Bộ đồ này có đẹp không? Ba, hình như ba cũng có một bộ giống vậy, chúng ta mặc đồ cặp đi?”

Lục Tấn Uyên nhìn vẻ mong đợi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, hừ lạnh một tiếng: "Sao lại đột nhiên nghĩ ra việc mặc đồ cặp cha con? Hôm nay con... thật hưng phấn?”

"Ba sẽ không quên hôm nay chúng ta định làm gì chứ?”

Lục An Nhiên nhìn thấy Lục Tấn Uyên rời khỏi, vẻ mặt anh rất là lãnh đạm khiến cậu có chút nóng nảy.

Nếu Lục Tấn Uyên quên việc đi gặp người bệnh, cậu lại không thể tự mình đi, chẳng phải là sẽ không vui sao?

"Đi bệnh viện, ba nhớ rồi.”

Lục Tấn Uyên bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm, vị đắng xua đi phần nào cơn buồn ngủ, người đàn ông mở tờ báo ra, lúc này mới thản nhiên trả lời, giọng nói anh hơi khàn khàn, thêm vài phần khêu gợi, vô cùng dụ hoặc.

"Cũng không phải đi trình diễn trên sàn catwalk, con có cần như vậy không?”

Lục An Nhiên bị trêu chọc đến đỏ cả mặt: "Tại sao không? , chuyện này ba không hiểu đúng không? Gặp cô gái mình thích, sao có thể xem nhẹ, nhất định phải duy trì tình trạng tốt nhất mọi lúc mọi nơi.”

Nói xong, Lục An Nhiên cũng không để ý đến Lục Tấn Uyên nữa, trốn vào phòng để tìm thứ gì đó.

Tòa núi băng không theo lẽ thường này, có nói thì anh cũng không hiểu.

Lục Tấn Uyên vôn đang lật báo, ngón tay dừng một chút, chần chờ một lát, mới xác định anh không có nghe sai.

Thằng oắt con thế mà lại nói cái gì cô gái mình thích?

Bọn họ tổng cộng chỉ gặp nhau một lần mà thôi.

Mặc dù Lục An Nhiên có tính cách hoạt bát nhưng Lục Tấn Uyên hiểu rõ tính cách của cậu nhất, thằng nhóc này chắc chắn không phải loại người dễ dàng chấp nhận bất cứ ai.

Hơn nữa, lần này là người phụ nữ muốn gả cho mình, làm mẹ kế của cậu, cậu nhóc biểu hiện kháng cự hơn bất cứ ai.

Hiện tại, lại cảm thấy đặc biệt thích Mạc Ưu.

Là tình cờ sao?

Lục Tấn Uyên nghĩ đến người phụ nữ mang lại cho anh cảm giác khác thường, cũng nhíu mày, mặc kệ những thứ khác, người phụ nữ này, chính xác đã khơi dậy sự hứng thú của anh...

Một lúc sau, Lục Tấn Uyên bước vào phòng của Lục An Nhiên, thấy cậu còn đang rối rắm cái này có được hay không: "Đi ra ngoài ăn sáng.”

Lục An Nhiên nhìn anh có chút không vui: "Ba, ba mặc bộ đồ kia đi là được. Đến lúc đó chúng ta đi ra, rất có mặt mũi. Lúc đó, Ưu Ưu nhất định sẽ muốn nhìn thêm và lần.”

Thằng nhóc này...

Lông mày Lục Tấn Uyên nhíu lại, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của Lục An Nhiên, cũng không từ chối: "Con đi ăn sáng trước đi. Nếu hôm nay con không kén ăn, ba sẽ đồng ý.”

Lục An Nhiên vui vẻ cười một tiếng:, "Con đã biết, con đi ngay!”

Nói xong, liền nhanh nhẹn chạy ra ngoài.

Lục Tấn Uyên nhìn bóng lưng của cậu, không khỏi lắc đầu, bất quá, anh hiếm thấy khi nào Lục An Nhiên vui vẻ như vậy.

Tuy rằng, vì Lục An Nhiên lớn dần, anh vẫn luôn ở bên cậu, quan tâm đến sự trưởng thành của cậu, dành cho cậu những điều tốt đẹp nhất bằng tất cả nỗ lực của mình, cũng chưa từng kể cho cậu nghe về chuyện mẹ của mình, nhưng trẻ con, chung quy vẫn rất nhạy cảm.

Đối với việc mình không có mẹ từ nhỏ, tuy không cậu nói ra nhưng vẫn cảm giác được.

Hơn nữa, sau khi đi học mẫu giáo, những đứa trẻ khác được bố mẹ cùng nhau đưa đón, mà cậu lại không có, cậu nhóc cảm thấy mất mác, Lục Tấn Uyên nhìn thấy ở trong mắt, nhưng anh không biết mình có thể làm gì.

Dù anh có bù đắp thế nào đi chăng nữa, rốt cuộc anh vẫn không thể thay thế được tình thương của mẹ.

Có lẽ, để cậu cùng Mạc Ưu tiếp xúc một chút, cũng không phải là chuyện xấu?

Nghĩ đến đó, Lục Tấn Uyên cũng trở về phòng, tìm thấy bộ đồ dựa theo Lục An Nhiên vừa nói.

Vừa mới thay xong, Lục An Nhiên chạy vào, thấy anh đã mặc xong bộ đồ mình muốn, không khỏi gật đầu, giơ với ngón tay cái.

"Không tồi, thật sự rất đẹp trai, nhưng so ra vẫn kém hơn con một chút.”

Nói xong, liền kéo tay Lục Tấn Uyên, đi ra ngoài.

"Dì Trương, hôm nay chúng con sẽ không về ăn tối.”

Lục An Nhiên sớm đã sắp xếp xong hành trình hôm nay, tùy tiện nói một tiếng, rất ngoan ngoãn leo lên xe.

Lục Tấn Uyên liếc cậu một cái: "Ba thật sự không nghĩ tới có một ngày ra ngoài đi chơi cùng con.”

Còn học được tiền trảm hậu tấu (*)?

(*) Tiền trảm hậu tấu: hành động trước, báo cáo sau

"He he, con đã lập kế hoạch thật tốt, ba xem.”

Lục An Nhiên cười tí tửng, đưa kế hoạch của mình cho Lục Tấn Uyên nhìn qua.

Nhìn thấy những chỗ dự định đi chơi, ăn vặt chỗ nọ chỗ kia, người đàn ông lắc đầu ngán ngẩm, quả nhiên vẫn còn là một đứa trẻ.

"Ba bình thường cũng không có thời gian ra ngoài chơi với con, lần này tiện thể đi thôi!”

Một cậu của Lục An Nhiên, lại khiến cho Lục Tấn Uyên lâm vào trầm tư, bình thường xác thật anh rất bận, hiếm khi đưa cậu đi dạo xung quanh. Lục An Nhiên nghĩ vậy nhưng cũng có lý.

"Lần sau không được lấy lý do này nữa.”

Lục Tấn Uyên thản nhiên nói, khởi động ô tô.

Lúc này Lục An Nhiên mới vui vẻ lấy một ít đồ vặt, chỉ huy Lục Tấn Uyên mua một ít đồ theo kế hoạch cậu đã định, lúc này mới lái xe đến bệnh viện.

Thời điểm hai người đến, Mạc Ưu đang vẽ bản thảo.

Mặc dù đang điều trị trong bệnh viện nhưng tính tình vẫn là không chịu ngồi yên, hơn nữa, Mạc Thiên Vũ đột nhiên nói rằng muốn giúp cô làm một bản thiết kế tuyệt đẹp, cô lại không thể từ chối, vì vậy cô ấy bắt đầu cầm bút phác thảo.

"Ưu Ưu, tôi đến đây.”

Nghe thấy giọng nói của Lục An Nhiên, Mạc Ưu ngẩng đầu lên, nhìn hai cha con ở cửa, tim đập nhanh một chút.
« Chương TrướcChương Tiếp »