Chương 321: Ỷ Mạnh Hϊếp Yếu

“Ồ?” Lục Tấn Uyên liếc mắt nhìn, bị đứa nhỏ năm tuổi nói, thực sự là chịu không nổi: “Ý của con là, con thất tình sao?

Lục Tấn Uyên chú ý tới dòng chữ trên điện thoại di động, không lịch sự chút nào, trực tiếp cầm lấy xem một cái, là giao diện WeChat của người phụ nữ ngày hôm qua.

Nhìn vào lịch sử trò chuyện cuối cùng của hai người, mắt người đàn ông tối sầm lại.

Người phụ nữ đó có thực sự ở cùng với người đàn ông khác không?

Lục Tấn Uyên đột nhiên cảm thấy khó chịu, nhưng anh nhanh chóng lắc đầu. Chuyện này làm sao có thể…

Tuy nhiên, một người phụ nữ anh vừa gặp, chỉ là cứu Lục An Nhiên, lẽ nào anh có những suy nghĩ không nên có về cô ấy?

Vẻ mặt của Lục Tấn Uyên trở nên ảm đạm, và sau đó anh giải thích sự bất thường của mình chỉ vì anh không muốn con trai mình không vui.

Lục An Nhiên nhìn điện thoại bị giật mất: "Này ba ơi, ba đang xâm phạm quyền riêng tư của con đấy, trả lại điện thoại cho con!"

Ngay sau khi giọng nói đó vừa dứt, Lục Tấn Uyên nhận ra hành vi của mình kỳ lạ như thế nào, nhưng không lập tức trả lại điện thoại cho Lục An Nhiên.

Thấy Lục An Nhiên đang có vẻ buồn bực và hai má phồng lên như bánh bao nhỏ để thể hiện sự không hài lòng, Lục Tấn Uyên chỉ nhẹ giọng nói: "Con ra ngoài ăn sáng, uống hết sữa đi, ba trả điện thoại cho con."

Lục An Nhiên luôn kén ăn, đặc biệt là không thích uống sữa, bây giờ Lục Tấn Uyên đang nắm thóp cậu, giọng điệu rõ ràng là uy hϊếp.

“Ba… ba ăn hϊếp người khác!” Lục An Nhiên bất lực hét lên, thứ cậu ghét nhất từ

nhỏ chính là uống sữa, mỗi lần đều nghĩ cách chạy trốn, nhưng giờ đã nắm được thóp, ấm ức chết đi được.

"Hả? Con không muốn điện thoại di động nữa sao?" Lục Tấn Uyên không quan tâm đến sự phản kháng của cậu: "Không ngoan ngoãn ăn hết bữa sáng, đừng quấy rầy ba."

Vừa nói, anh vừa lấy điện thoại của con Lục An Nhiên rất dễ dàng, bỏ mặc cậu một mình trên bàn vừa hờn dỗi vừa phá hoại rau và sữa mà cậu không thích.

Khi đến phòng làm việc, Lục Tấn Uyên gọi điện thoại trực tiếp cho người phụ trách bệnh viện, sau khi xác định người đến thăm là một phụ nữ, vẻ mặt ảm đạm của anh ta mới giảm bớt một chút.

Ngón tay di chuyển trên màn hình, "Là phụ nữ."

Mạc Ưu nhìn tin nhắn kỳ quái gửi từ bên kia trên điện thoại, suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: "Em đoán xem, là một người bạn của chị, là một cô gái."

Nhìn thấy tin nhắn, khóe môi Lục Tấn Uyên cong lên và thả lỏng một chút: "Chị ở đó một mình thật nhàm chán? Gia đình chị đâu rồi?"

Mạc Ưu suy nghĩ một chút, hoàn cảnh của cô ấy thật đặc biệt, cô ấy không muốn nói lời này với một đứa trẻ năm tuổi: "Ừm... gia đình chị đều đi làm ở tỉnh khác, không về được, dù sao cũng không phải là chuyện gì lớn, vì vậy chị không muốn họ lo lắng. "

Lục Tấn Uyên choáng váng khi thấy có chút cô đơn trong vài dòng tin nhắn của cô.

Nếu bị thương thì phải giấu không được nói cho người nhà biết, nên nói người phụ nữ này đủ mạnh mẽ không, còn không dám dựa vào người khác?

“Nếu có thời gian, em sẽ đi thăm chị.” Lục Tấn Uyên trả lời: “Nếu có thiếu sót gì, chị có thể trực tiếp liên hệ với nhân viên bên đó. Nếu có ai sơ suất thì cứ nói cho em biết.”

Mạc Ưu sững sờ nhìn tin nhắn WeChat dài ngoằng này. Cô không biết đó có phải là ảo giác hay không. Cô luôn cảm thấy giọng điệu trong lời nói này không giống một đứa trẻ lên năm, cho dù Lục An Nhiên rất thích giả vờ làm người lớn, nhưng suy cho cùng, không thể hống hách như này được.

Lẽ nào là Lục Tấn Uyên?

Suy nghĩ này lởn vởn trong đầu cô một giây, Mạc Ưu lập tức lắc đầu liên tục. Hôm qua, cô ấy cố tình kiểm tra thông tin của Lục Tấn Uyên, người ta là tổng giám đốc bận trăm công nghìn việc, nào có thì giờ nhắn tin cho con tép riu như cô.

Suy nghĩ một lúc, Mạc Ưu nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng: "Em không cần phải đến đâu, lại gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao, người nhà em lại không chịu nổi."

Lục Tấn Uyên nhíu mày, lúc này cửa phòng làm việc bị một đôi tay nhỏ bé đẩy ra, Lục An Nhiên lấy tay áo lau vết sữa trên miệng, đồng thời đi tới lấy lại điện thoại: "Con ăn hết rồi, không tin ba đi xem thử, mau trả lại điện thoại cho con.”

Lục Tấn Uyên không trêu chọc cậu nữa, trả lại điện thoại di động cho cậu, Lục An Nhiên nhanh chóng lật xem tin nhắn trên đó: "Ba, sao ba lại làm thế này, dùng WeChat của con để tán gẫu với những cô gái khác, ba có xấu hổ không?"

“Bên kia vẫn đang chờ câu trả lời của con kìa.” Lục Tấn Uyên phớt lờ câu hỏi của cậu.

“Hừm… cô ấy không để con tự mình đi, vậy con có thể tìm người đi cùng với con là được?” Lục An Nhiên nghiêng đầu, hoàn toàn không nghĩ ra vấn đề, trong nhà nhiều vệ sĩ như vậy, chỉ đưa hai người đi là được rồi?

“Không được, ba không yên tâm.” Lục Tấn Uyên không khách sáo phủ nhận.

"Vậy..." Lục An Nhiên có chút không nói nên lời, có gì không yên tâm, vệ sĩ của nhà họ Lục đều được lựa chọn cẩn thận, để cả nhóm mười người đi được không?

“Ba sẽ đi với con.” Lục Tấn Uyên cầm một cuốn sách, vẻ mặt thản nhiên.

"..." Lục An Nhiên đột nhiên nghẹn ngào không nói nên lời, ba nói như vậy, cậu cảm thấy thế nào, rõ ràng là có động cơ xấu: "Ba đi, con rất khó chịu..."

Ấn tượng của Lục An Nhiên về ông bố này là cực kỳ xuất sắc, rất tuyệt vời, nhưng cũng rất nhàm chán và nghiêm khắc.

Nếu ba đi cùng cậu, cậu sẽ bị dạy dỗ đến chết mất thôi, bị la mắng trước mặt các cô gái, nào còn mặt mũi gì nữa.

"Con cho rằng chuyện xảy ra ngày hôm qua sẽ không lặp lại sao, con muốn ba phải làm sao?"

Biểu hiện của Lục Tấn Uyên không tốt, nếu anh dám làm ra chuyện như vậy, ông cụ sẽ bóp cổ chết anh chết mất.

“Đó không phải là một tai nạn sao?” Lục An Nhiên biết mình sai: “Con và chị ấy chỉ nói vài câu thôi.”

Lục Tấn Uyên không nói gì, từ từ nhìn bộ dạng không vừa ý của cậu con trai bé bỏng.

"Chị yên tâm đi, ba em đưa em đến, không ai dám động đến ông ấy đâu."

Mạc Ưu có chút kinh ngạc, Lục Tấn Uyên không phải rất bận rộn sao?

"Có lãng phí thời gian của anh ấy không?"

“Đương nhiên là không, chắc chắn như vậy nhé.” Lục An Nhiên vội vàng quyết định, thấy chuyện đã xong xuôi, lắc lắc điện thoại trong tay với Lục Tấn Uyên: “Vì mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa rồi, con về phòng trước đây.”

“Chờ một chút.” Lục Tấn Uyên ngăn lại.

“Lại… lại làm sao vậy?” Lục An Nhiên cảm thấy không có gì tốt, liền giấu điện thoại sau lưng.

“Cho ba thông tin liên lạc của cô ấy.” Lục Tấn Uyên nói một cách tự nhiên.

Lục An Nhiên liếc anh một cái với vẻ mặt kỳ quái, sau đó như nghĩ đến điều gì đó, cậu đột nhiên nhếch mép cười nghiêng người về phía trước: "Ba, nói thật, hôm nay ba cướp điện thoại của con, có phải hôm qua ba để lại số điện thoại, người ta không liên lạc với ba không?"

Lục An Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, ngày hôm qua ba mình đẹp trai giả bộ đưa danh thϊếp rồi rời đi, kết quả là người ta không thèm liên lạc...

Cái này, chẳng lẽ là “giả nai, làm bộ làm tịch” trong truyền thuyết sao?

Lục Tấn Uyên lấy tay bóp chặt gáy sách, cầm điện thoại bấm một dãy số: "Alo, chỗ tôi có một đứa bé không nghe lời lắm..."

“Đừng đừng đừng!” Lục An Nhiên vội vàng giật lấy điện thoại di động: “Không có gì đâu, con đùa thôi, haha.”

Sau khi nói xong, cậu nhanh chóng giới thiệu tài khoản WeChat của Mạc Ưu cho Lục Tấn Uyên, vừa gửi đi vừa không khỏi than thở: “Đây không phải là ỷ mạnh hϊếp yếu sao…”