Chương 320: Người Đàn Ông Không Hiểu Tình Yêu

Mạc Ưu nhớ ra hôm trước nhiệt độ ở chỗ anh có vẻ xuống thấp, không biết anh có nghe lời cô mà mặc áo ấm vào không.

"Bây giờ anh đang ở đâu? Anh đang ở khách sạn à? Em nghe giọng nói của anh có gì đó không ổn, anh bị cảm à?"

“Không sao, anh dậy sớm… trời hơi lạnh… mà thôi.” Giọng nói của Mạc Thiên Vũ vọng vào tai nghe, mơ hồ còn có tiếng lật chăn bông ở phía đối diện. Mạc Ưu muốn nói gì đó, nhưng cô đột nhiên rất lo lắng, cô nói: "Bên em... còn có chuyện, không nói chuyện với anh nữa."

Nói xong cô cúp điện thoại.

Mạc Ưu nhìn nhật ký cuộc gọi bị ngắt kết nối, có chút bối rối, anh ta bị sao vậy? Giờ vẫn chưa chịu dậy, có phải cơ thể thấy khó chịu không?

Nghe những âm thanh kỳ lạ vừa rồi, đã có chuyện gì xảy ra?

Mạc Thiên Vũ cúp điện thoại, đúng lúc này, một đôi tay mảnh khảnh duỗi ra dưới chăn bông trên người, nhẹ nhàng lướt qua ngực của anh ta, dừng lại trên vai người đàn ông: "Ồ, cuộc gọi của ai vậy? Mới sáng sớm đã kiểm tra rồi sao?"

Người đàn ông vào buổi sáng không chịu nổi sự trêu chọc, Mạc Thiên Vũ ngước mắt bắt gặp đôi mắt đào hoa quyến rũ của người phụ nữ.

"Em ghen à? Vừa nãy cố ý sao, hả?" Môi Mạc Thiên Vũ nhếch lên một nụ cười tà mị, vỗ vào mông đầy đặn của Đường Uyển Nhi, rõ ràng là ám chỉ làʍ t̠ìиɦ.

“Chỉ là vui vẻ thôi.” Đường Uyển Nhi không tức giận khi nhìn thấy anh, cảm thấy nhàm chán, định xuống khỏi người Mạc Thiên Vũ, nhưng lại bị anh ta giữ lấy eo.

"Nó có vui không?"

"Rất thú vị. Nếu người phụ nữ vừa nãy biết rằng anh và em đang vui vẻ như này thì càng thú vị." Đường Uyển Nhi cười mỉm, chỉ nhẹ ngón tay vào cằm người đàn ông.

"Như vậy thì thôi đi. Dù sao bản vẽ thiết kế của người ta hiện vẫn còn ở trong túi của em, không lâu nữa sẽ phải sang tên cho em. Dù gì cũng biết ơn khi dùng đồ của người khác, cũng nên cho cô ấy một chút thể diện."

"Đúng vậy... nhưng dù sao nó đã được dùng rồi, vậy em cũng không ngại dùng thêm..." Sau khi nghe anh ta nói, Đường Uyển Nhi cúi người về phía trước và hôn lên đôi môi căng mọng của người đàn ông.

...

Mạc Ưu cúp điện thoại, tuy rằng trong lòng vẫn còn lo lắng không biết Mạc Thiên Vũ xảy ra chuyện gì, nhưng cô cũng hiểu tính tình của anh, nếu cô tiếp tục gọi điện, anh sẽ tức giận, cho nên cô chỉ có thể nhẫn nhịn những gì không thoải mái trong lòng, rửa mặt và trở lại phòng bệnh.

"Làm sao vậy? Sắc mặt cô không tốt."

“Không sao, vết thương không dễ chịu lắm.” Mạc Ưu đột nhiên cảm thấy rất mệt, cũng không nói nhiều, hai người xem tivi một hồi liền ngủ thϊếp đi.

Một đêm không nằm mơ.

Mạc Ưu ngủ không ngon, nửa đêm, thuốc giảm đau đã truyền hết, cơn đau đầu dữ dội, vết thương trước đó không có cảm giác nghiêm trọng lại bắt đầu đau nhức.

Khi tỉnh dậy, trông cô ấy hốc hác đi rất nhiều.

Theo thói quen bật điện thoại lên và một tin nhắn WeChat hiện lên. Mạc Ưu nghĩ rằng tin nhắn này là Mạc Thiên Vũ gửi tới. Khi cô mở ra, nó đến từ "Ông cụ non số 1 thế giới" trên WeChat: "Chào buổi sáng, Ưu Ưu, bây giờ chị cảm thấy thế nào? Vết thương còn đau không? Những người ở bệnh viện có điều trị tốt cho chị không, có bỏ bê chị không?"

Mạc Ưu nhìn dòng chữ trên mà lòng ấm áp, không ngờ có một đứa trẻ lại quan tâm cô như vậy.

“Là ai vậy?” Diệp Tư Duyệt thấy cô hiếm khi nở nụ cười, không khỏi nghiêng người, nhìn thấy loạt câu hỏi quan tâm phía trên, không khỏi mỉm cười hỏi cô: “Chậc chậc chậc, cậu có chuyện gì không? Có người đang theo đuổi cậu sao? Vậy Mạc Thiên Vũ có nguy cơ rồi, phải đối xử tốt với cậu hơn nữa. "

"Cậu đang nói nhảm nhí gì vậy... đây là đứa trẻ mà tớ đã cứu hôm qua, đặc biệt gửi tin nhắn WeChat để hỏi tớ có ổn không."

"Đứa nhỏ năm tuổi có thể gõ nhiều chữ như vậy? Cậu nói dối sao?" Diệp Tư Duyệt rất không tin, cho rằng Mạc Ưu có chuyện bên ngoài.

Mạc Ưu không thể giải thích điều đó, và không muốn cô ta có bất kỳ hiểu lầm kỳ lạ nào, vì vậy cô đã gửi tin nhắn WeChat và yêu cầu Lục An Nhiên gửi tin nhắn thoại.

Gõ xong không ngờ cậu bé sẽ trả lời ngay, Mạc Ưu giục Diệp Tư Duyệt đi tắm rửa, nhìn bộ dạng này chắc chắn cô ây định xin nghỉ phép, nhưng Diệp Tư Duyệt vẫn phải đi làm, và nếu không nhanh chóng sẽ không kịp mất.

Không lâu sau, hai người tắm rửa xong, Mạc Ưu đã trở lại, một vài tin nhắn của Lục An Nhiên đã được gửi đến, ngoại trừ giọng nói mà cô ấy yêu cầu, còn lại luôn hỏi cô ấy tại sao cô ấy không trả lời.

Nói một tràng dài như vậy, gần như hết cả màn hình.

"Làm sao vậy? Ngươi muốn nghe cái này thanh âm tuyệt thế ông cụ non sao? Vậy đáp ứng chị vậy, ai bảo chị là người bệnh chứ."

Mạc Ưu bấm vào giọng nói, giọng nói trầm ấm nhưng không giấu nổi sự non nớt của Lục An Nhiên vang lên. Diệp Tư Duyệt mới tin vào lời nói của cô ấy và không thể không thốt lên: "Đứa trẻ này thông minh quá, mới năm tuổi mà có thể gõ được nhiều chữ vậy, chẳng lẽ nó là một thiên tài ư? "

“Những người bên cạnh chị đều nói rằng em là một thiên tài nhỏ.” Mạc Ưu đã gửi lời khen của Diệp Tư Duyệt một cách thành thật. Đúng như dự đoán, Lục An Nhiên, người đang rất bực bội vừa rồi lại rất vui: “Có phải vậy không? Đó là bẩm sinh, thiên tài chính là em đây. "

Nhìn tin nhắn của cậu bé, Mạc Ưu dường như có thể tưởng tượng bộ dạng có chút đắc ý của cậu bé, không khỏi cười thầm, lúc này, điện thoại lại rung lên: "Người bên cạnh chị là nam hay nữ?"

Nhìn đến hàng chữ này, Mạc Ưu không khỏi cười ra tiếng, đứa nhỏ này còn hỏi như vậy sao?

Nó quá dễ thương phải không?

"Cái này là bí mật."

Mạc Ưu bỗng nhiên rất vui, còn cố ý không nói cho cậu bé biết, muốn xem cậu bé sẽ phản ứng như thế nào.

Lục An Nhiên bên kia điện thoại đột nhiên sụp đổ: "Không được, lẽ nào, chị đã có bạn trai rồi?"

Nghĩ đến điều này, Lục An Nhiên ngã xuống giường với vẻ mặt tự ti, đây là lần đầu tiên cậu có cảm tình với một cô gái.

Bình thường Lục An Nhiên trưởng thành sớm và hoàn toàn không quan tâm đến những đứa trẻ mặc váy công chúa ở trường mẫu giáo. Mạc Ưu là cô gái duy nhất cậu biết và không khiến cậu ghét, thật bất ngờ, cô ấy đã là hoa có chủ rồi.

"Ôi, sao cuộc đời mình khổ sở quá..."

Lục Tấn Uyên đang định gọi Lục An Nhiên ăn cơm, lại nghe cậu nói linh tinh, nhíu mày, mở cửa bước vào: "Con đang nói cái gì vậy?"

Cậu ấy không phải lo cơm ăn áo mặc, có cuộc sống muốn gì được nấy, vậy mà còn phải than thở khổ sở, còn muốn người khác sống sao đây?

Quả nhiên, trẻ em trưởng thành quá sớm, không còn dễ thương nữa.

"Hừ hừ, nói rồi ba cũng không hiểu, dù sao ba cũng là cục đá lạnh lẽo không hiểu tình yêu là gì!”

Lục An Nhiên vẫy vẫy tay, cầm điện thoại đi ra ngoài, Lục Tấn Uyên một tay xách tên nhỏ tuổi không coi ai ra gì này lên.